Chương 7: [Dịch] Thiên Uyên

Dứt bỏ nhân quả, chớ nên hối hận (2)

Phiên bản dịch 4410 chữ

Khẽ đưa mắt nhìn Trần Thanh Nguyên, Bạch Tích Tuyết không nói một lời, đẩy cửa rời đi.

Dù Trần Thanh Nguyên không còn tu vi, nhưng vừa rồi hắn vẫn nhìn thấy động tác nhỏ của Bạch Tích Tuyết. Nàng đã bóp nát một miếng ngọc phù, thông báo cho vị trưởng lão đi cùng tới phá vỡ cục diện bế tắc này.

"Haizz! Những năm tháng khổ cực kia, đúng là uổng phí."

Bên trong Thiên Uyên cấm khu, có người để ý tới Trần Thanh Nguyên, muốn cùng hắn kết thành đạo lữ. Bất quá, Trần Thanh Nguyên nói mình đã có hôn ước, thẳng thừng từ chối.

Vì vậy, Trần Thanh Nguyên bị đủ loại tra tấn, cuối cùng dẫn đến linh căn bị phế, tu vi mất hết.

Theo lời người nọ, tất cả đều là vì muốn tốt cho Trần Thanh Nguyên.

Tuy thiên phú của Trần Thanh Nguyên rất cao, nhưng chung quy vẫn kém một bậc, không thể bước tới đỉnh cao nhất. Muốn có khả năng vô hạn trong tương lai, ắt phải tái tạo căn cơ.

"Chuyện này đã xong, nên đi làm việc của mình thôi."

Trần Thanh Nguyên không quên ước định với Thiên Uyên, dự định mấy ngày nữa sẽ khởi hành.

Những ngày gần đây, tin tức Trần Thanh Nguyên từ Thiên Uyên trở về đã lan truyền khắp chốn.

Nhiều thế lực muốn tìm hiểu tình hình bên trong Thiên Uyên, nên đã cử cao tầng đến Huyền Thanh Tông. Trước việc này, Huyền Thanh Tông thông báo Trần Thanh Nguyên đang dưỡng thương, không thể tiếp bất kỳ vị khách nào.

Đối mặt với sự chèn ép lẫn dụ dỗ của các thế lực lớn, Huyền Thanh Tông vẫn luôn bảo vệ Trần Thanh Nguyên, không để hắn phải đối mặt với những chuyện phiền lòng này.

Trong bí mật, dưới sự sắp xếp của hộ tông sư huynh Đổng Vấn Quân, Trần Thanh Nguyên đã lặng lẽ rời khỏi Huyền Thanh Tông.

Mặc dù mọi người đều hiếu kỳ về tung tích của Trần Thanh Nguyên, nhưng cũng không ai truy vấn, chỉ mong hắn được bình an.

Tu vi của Trần Thanh Nguyên đã mất, tạm thời rời khỏi Huyền Thanh Tông cũng là một lựa chọn không tồi.

Đi đến một tòa thành gần đó, Trần Thanh Nguyên mua một số linh phù dùng để di chuyển, chỉ cần linh thạch là có thể kích hoạt, không cần phải tự mình vận dụng linh khí.

Mất trọn một tháng, Trần Thanh Nguyên cuối cùng cũng tới được nơi cần đến.

Minh Nguyệt Thành, nằm ở một góc hẻo lánh của Bắc Hoang.

Ở cuối một con phố trong thành có một gian viện rất đơn sơ, hiếm có người qua lại.

"Ai đó?"

Trần Thanh Nguyên gõ nhẹ lên cánh cửa đóng chặt, một giọng nói già nua từ bên trong vọng ra.

"Ngươi cứ mở cửa là sẽ biết."

Trần Thanh Nguyên đáp.

Kẽo kẹt...

Cánh cửa lớn mở ra, phát ra âm thanh chói tai.

Một lão già có làn da ngăm đen, chống một cây gậy, thân hình còng xuống, trông yếu đuối đến không chịu nổi một cơn gió. Lão già đánh giá Trần Thanh Nguyên vài lần, nở một nụ cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè: "Công tử có phải đã tới nhầm chỗ rồi không?"

"Không nhầm, ta tìm ngươi."

Nói xong, Trần Thanh Nguyên lấy ra một tấm mộc bài to bằng bàn tay.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm mộc bài này, con ngươi của lão già đột nhiên co rút, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, nghiêm túc đến cực điểm.

Sau đó, lão già nghiêm trang nói: “Mời vào.”

Tấm mộc bài này là thứ Trần Thanh Nguyên mang ra từ Thiên Uyên. Nghe nói chủ nhân của mộc bài từng thiếu một ân tình rất lớn, lấy đây làm tín vật, có thể yêu cầu chủ nhân mộc bài làm bất cứ chuyện gì, kể cả lấy mạng hắn.

“Công tử lấy được thứ này từ đâu?”

Vào trong, lão già như biến thành người khác, ánh mắt sắc bén, trầm giọng hỏi.

“Thiên Uyên.” Trần Thanh Nguyên không giấu diếm.

Nghe vậy, lão già thu lại vẻ cảnh giác, cúi người với Trần Thanh Nguyên để tỏ lòng kính trọng.

Ngay sau đó, lão già nghĩ đến một sự việc gần đây: “Công tử chẳng lẽ là Trần Thanh Nguyên của Huyền Thanh Tông?”

“Chính là ta.” Trần Thanh Nguyên gật đầu thừa nhận.

“Công tử đã có được mộc bài, vậy lão hủ nên giữ lời hứa, xin hỏi có việc gì cần phân phó?”

Lão già đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh tính mạng, vô cùng nghiêm túc.

“Có cách nào giúp ta tái tạo căn cơ không?”

Trần Thanh Nguyên nói rõ ý định đến đây.

“Có.” Lão già xem xét tình trạng thân thể của Trần Thanh Nguyên, gật đầu nói.

Tưởng là chuyện lớn lao gì, không ngờ lại đơn giản như vậy.

“Ngươi chắc chắn?” Trần Thanh Nguyên nghi hoặc hỏi lại.

“Không khó.” Lão già nói.

“Dám hỏi tiền bối tôn tính đại danh?”

Toàn bộ cao tầng Huyền Thanh Tông cộng lại đều không nghĩ ra cách giúp Trần Thanh Nguyên. Thế nhưng, lão già trước mắt lại thấy việc này không khó, khiến Trần Thanh Nguyên nghiêm nghị, chắp tay hỏi.

“Chỉ là một lão già tồi tàn mà thôi.”

Lão già cười tự giễu.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Uyên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!