Trần Thanh Nguyên vận dụng thần niệm dò xét, phát hiện là đệ tử nội môn đang trực, bèn truyền âm hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bẩm tiểu sư thúc, người của Mộ Dung thế gia ở Bắc Thương Tinh Vực tới, nói là muốn tạ ơn ngài."
Đệ tử nội môn bẩm báo.
"Ừ, ta biết rồi."
Trần Thanh Nguyên thầm nghĩ, Mộ Dung thế gia vượt muôn trùng cách trở tới đây, hẳn không chỉ đơn giản là cảm tạ suông!
Trong khách điện, Lâm Trường Sinh đích thân tiếp đãi khách quý của Mộ Dung thế gia, trên bàn bày đầy mỹ tửu, cao lương mĩ vị.
Mộ Dung thế gia ở Bắc Thương Tinh Vực là một gia tộc có nội tình thâm hậu, Lâm Trường Sinh không thể lơ là.
"Đa tạ Huyền Thanh Tông đã khoản đãi."
Lần này, Mộ Dung thế gia cử một vị tộc lão có thực lực cực mạnh cùng hơn mười nhân vật nòng cốt, trong đó có cả Mộ Dung Văn Khê.
"Đây là điều nên làm."
Lâm Trường Sinh nhã nhặn, mặt mỉm cười.
Một lát sau, Trần Thanh Nguyên chậm rãi bước vào.
"Vị này chính là Trần Thanh Nguyên trưởng lão?" Tộc lão của Mộ Dung thế gia lập tức đứng dậy, hạ thấp thân phận, ôm quyền với Trần Thanh Nguyên: "Lão phu thay mặt Mộ Dung thế gia, đa tạ Trần trưởng lão đã ra tay tương trợ."
Nếu không có mối quan hệ của Trần Thanh Nguyên, Quỷ Y chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ. Như vậy, Mộ Dung thế gia ắt sẽ phải đối mặt với phiền phức lớn.
Một vị lão tổ của Mộ Dung thế gia tu luyện tẩu hỏa nhập ma, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc.
Nhìn khắp các tinh vực xung quanh, chỉ có Quỷ Y trong truyền thuyết mới có khả năng cứu chữa.
Vì để chữa trị cho lão tổ, Mộ Dung thế gia đã phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm phương pháp, một đội đã tới Tử Vực và gặp Trần Thanh Nguyên.
Lần đó đi tử vực, hơn nửa số người của Mộ Dung gia đã vong mạng, tổn thất nặng nề. Còn về phần Mộ Dung Văn Khê, nếu không có Thanh Nguyên đạo trưởng bảo vệ, chắc chắn nàng khó thoát khỏi cái chết.
"Không có gì."
Thanh Nguyên đạo trưởng khách khí đáp lại.
"Để bày tỏ lòng cảm ơn, Mộ Dung gia đã chuẩn bị một món quà mọn, mong Trần trưởng lão đừng chê."
Nói rồi, tộc lão lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa đến tay Thanh Nguyên đạo trưởng.
Dù không biết trong nhẫn chứa bảo vật gì, nhưng Mộ Dung gia là thế gia hạng nhất, chắc chắn sẽ không sơ sài.
Thanh Nguyên đạo trưởng không khách sáo, nhận lấy nhẫn, nở nụ cười rạng rỡ: "Mộ Dung gia thật quá khách khí, đã là tấm lòng của Mộ Dung gia, ta đây xin mạn phép nhận lấy."
"Ngươi..."
Lâm Trường Sinh, người nãy giờ đứng xem kịch hay, âm thầm che trán, dở khóc dở cười.
"Trần trưởng lão quả nhiên hào sảng, không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi."
Tộc lão chân thành khen ngợi, cảm thấy Thanh Nguyên đạo trưởng làm gì cũng tốt.
"Ha ha ha."
Một đám người Mộ Dung gia cười lớn, lần lượt nâng chén rượu kính Thanh Nguyên đạo trưởng để tỏ lòng cảm ơn. Bọn họ đã nể mặt Thanh Nguyên đạo trưởng, khiến hắn có chút lúng túng, vội vàng đáp lễ.
Qua ba tuần rượu, Thanh Nguyên đạo trưởng ngồi dưới gốc cây ở thiên điện hóng mát.
"Này! Vừa rồi ngươi không nói với ta câu nào, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Đột nhiên, một giọng nói oán trách vang lên bên tai Thanh Nguyên đạo trưởng.
Thanh Nguyên đạo trưởng quay đầu nhìn, hóa ra là Mộ Dung Văn Khê.
Hôm nay, Mộ Dung Văn Khê vận một chiếc váy dài màu xanh nhạt, kéo lê trên mặt đất, tựa như dải ngân hà xanh biếc, chiếc váy dài làm nổi bật vóc dáng tuyệt mỹ của nàng, mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc bằng dây đỏ nhạt, sống mũi cao, ngũ quan thanh tú, trông như một tiên tử hạ phàm.
"Ta chẳng có gì để nói với ngươi."
Trần Thanh Nguyên bĩu môi, không hề lo lắng sẽ đắc tội với nàng.
"Tên nam nhân đáng ghét, ngồi xích qua kia một chút."
Mộ Dung Văn Khê nhẹ nhàng đá vào lưng Trần Thanh Nguyên, lạnh lùng nói.
"Tại sao?"
Trần Thanh Nguyên quay đầu hỏi.
"Chỗ ngươi đang ngồi rất tốt, thích hợp để ngắm cảnh." Mộ Dung Văn Khê đưa ra một lý do.
"Chỗ nào chẳng như nhau."
Trần Thanh Nguyên tùy ý đáp.
"Ngươi có xê ra không?"
Thấy Trần Thanh Nguyên không động đậy, giọng Mộ Dung Văn Khê lạnh đi.
Nam nhân tốt không chấp nữ nhân.
Trần Thanh Nguyên ngoan ngoãn nhích mông, xê sang bên cạnh một mét.
Mộ Dung Văn Khê ngồi vào vị trí cũ của Trần Thanh Nguyên, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, hai má hơi ửng đỏ nhưng nhanh chóng che giấu.
Hai người im lặng một lúc, Mộ Dung Văn Khê giả vờ lạnh lùng hỏi: "Nghe nói ngươi dùng tu vi Thiên Linh cảnh đánh bại đối thủ Kim Đan cảnh đỉnh phong, thật sao?"
"Giả." Trần Thanh Nguyên đáp ngay.
"..."
Nam nhân đáng ghét này, ngươi có biết nói chuyện không?
Mộ Dung Văn Khê hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, không được tức giận: "Ta đã tìm hiểu, chuyện này không phải giả."
"Biết không phải giả rồi còn hỏi, ngươi có bệnh à?"
Trần Thanh Nguyên quay đầu nhìn Mộ Dung Văn Khê, ánh mắt có chút thương hại.
"Trần Thanh Nguyên, ngươi tin ta đâm chết ngươi không?" Nghe vậy, Mộ Dung Văn Khê không nhịn được nữa, cầm một cành cây dưới đất lên đe dọa.
"Có gì từ từ nói, đừng nóng giận."
Trần Thanh Nguyên cười gượng.
"Hừ!" Mộ Dung Văn Khê khẽ hừ một tiếng, chẳng hiểu sao mình lại nổi hứng tới tìm Trần Thanh Nguyên trò chuyện, đúng là tự rước khổ vào thân: "Nếu ngươi còn dám châm chọc ta, đừng trách ta không khách khí."
Ôi! Ta thật khổ quá mà.
Trần Thanh Nguyên thầm thở dài một tiếng.
"Mộ Dung cô nương, chẳng lẽ không còn chuyện gì khác muốn nói sao?"
Hai người trầm mặc hồi lâu, Trần Thanh Nguyên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, khẽ hỏi.
"Có." Mộ Dung Văn Khê lạnh nhạt đáp: "Nhưng giờ ta không muốn nói nữa."
"Đừng vậy chứ!" Trần Thanh Nguyên cùng Mộ Dung Văn Khê kề sát bên nhau ngồi dưới gốc cây, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi, khiến lòng người say đắm: "Vừa rồi ta sai, không nên nói vậy, được chưa nào?"
"Nể tình ngươi nhận lỗi, bổn cô nương sẽ nói cho ngươi nghe vậy!"
Mộ Dung Văn Khê chỉ cần một bậc thang để bước xuống. Dù sao nàng cũng là nữ tử, mặt mũi mỏng manh, không giống Trần Thanh Nguyên vô sỉ.
"Ta xin lắng tai nghe."
Trần Thanh Nguyên đáp.
"Trăm năm trước, ngươi được xếp vào danh sách Bắc Hoang thập kiệt. Sau đó, dù có tin đồn ngươi đã bỏ mạng tại Thiên Uyên, nhưng danh hiệu thập kiệt của ngươi vẫn không bị tước bỏ, chỉ là hữu danh vô thực. Gần đây, lại có người công bố danh sách Bắc Hoang thập kiệt mới, những nhân kiệt ngày xưa đều bị loại bỏ, thay thế bằng những gương mặt khác."
Khi nói đến chuyện này, sắc mặt Mộ Dung Văn Khê ngưng trọng, dường như còn có vài phần lo lắng.
"Chuyện này thì liên quan gì đến ta?"
Trần Thanh Nguyên khẽ nhíu mày.
"Đương nhiên là có liên quan, hơn nữa còn liên quan rất lớn." Mộ Dung Văn Khê quay đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Nguyên, trầm giọng nói: "Tên của ngươi, vẫn chễm chệ trong danh sách."
"Ngươi nói gì cơ?"
Nghe đến đây, Trần Thanh Nguyên ngây người, nghi ngờ mình nghe lầm.
"Ban đầu ta cũng không tin, sau khi kiểm chứng từ nhiều nguồn, ngươi quả thực có tên trong danh sách Bắc Hoang thập kiệt đời kế tiếp."
Mộ Dung Văn Khê kỳ thực cũng rất ngờ vực, Trần Thanh Nguyên rõ ràng đã bị phế, dẫu tính cả thực lực sau khi tu luyện lại, cũng hoàn toàn không thể đứng vững danh hiệu Bắc Hoang thập kiệt!
Ấy vậy mà, sự tình kỳ quặc vô lý như thế lại xảy ra.
"Tên hỗn đản nào lập danh sách này, chẳng phải là muốn hại ta sao?"
Trần Thanh Nguyên lớn tiếng mắng.