Trần Thanh Nguyên không cần khảo hạch đã trở thành đệ tử của Đạo Nhất Học Cung, đối với những người khác quả thực vô cùng bất công.
Những kẻ thất bại dưới tay mười người đứng đầu đều tâm phục khẩu phục, tự thẹn không bằng. Thế nhưng, bảo bọn họ phục Trần Thanh Nguyên, thì không thể nào làm được.
Lá gan Vương Khánh rất lớn, hắn trực tiếp nói ra suy nghĩ của mọi người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Thanh Nguyên, khiến Trần Thanh Nguyên cảm thấy không được tự nhiên.
"Ngươi muốn thế nào?"
Triệu Nhất Xuyên bình thản hỏi.
"Ta muốn luận bàn cùng hắn, nếu hắn thắng ta, ta cam nguyện nhận thua."
Cơ hội chỉ có một lần, Vương Khánh phải tranh thủ cho bản thân.
Hắn không cam lòng bị loại, khi nhìn thấy Trần Thanh Nguyên, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nếu Trần Thanh Nguyên bại dưới tay Vương Khánh, Đạo Nhất Học Cung không có lý do gì để đuổi Vương Khánh đi, trừ phi học cung không cần thể diện đã tích lũy suốt bao nhiêu năm qua.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Vương Khánh thua, hắn cũng chẳng tổn thất gì. Nếu thắng, dù không trở thành đệ tử của Đạo Nhất Học Cung, thì cũng có thể kéo Trần Thanh Nguyên làm kẻ lót đường.
Tóm lại, Vương Khánh tính toán rất kỹ, bất kể kết quả ra sao, đối với hắn đều không có chỗ xấu nào.
"Trần Thanh Nguyên, ý ngươi thế nào?"
Triệu Nhất Xuyên không từ chối đề nghị này, mà giao quyền quyết định cho Trần Thanh Nguyên, hỏi hắn.
Người trẻ tuổi thường hiếu thắng, chỉ cần không vượt quá giới hạn, thì chẳng phải chuyện xấu.
"Hắn không phục, liên quan gì tới ta?"
Trần Thanh Nguyên chẳng hề để ý.
"Ngươi sợ rồi sao?"
Vương Khánh châm chọc nói.
"Xì!" Trần Thanh Nguyên liếc nhìn Vương Khánh, khinh thường nói: "Tại sao ta phải đánh với ngươi? Ngươi cho ta một lý do đi."
"Hãy chứng minh ngươi đủ tư cách trở thành người của Đạo Nhất Học Cung, khiến chúng ta tâm phục khẩu phục."
Vương Khánh biết nhân quả của chuyện này không thể để hắn đơn độc gánh vác, cần phải lôi kéo tất cả mọi người, mới có thể tạo áp lực cực lớn cho Trần Thanh Nguyên.
"Đúng vậy!"
"Ngươi không tham gia khảo hạch lại có thể nhập học, chúng ta không phục!"
"Trần Thanh Nguyên, ngươi được liệt vào một trong Bắc Hoang Thập Kiệt, lại có thể vào Đạo Nhất Học Cung, điều này vốn đã trái với quy củ. Tuy nhiên, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chúng ta chắc chắn không có gì để nói."
Những thiên kiêu thất bại vốn đã rất thất vọng, giờ có chuyện của Trần Thanh Nguyên, liền trút hết cảm xúc ra ngoài.
Lần này, áp lực đổ dồn lên Trần Thanh Nguyên.
Đối với việc này, Trần Thanh Nguyên vẫn giữ nguyên một bộ dáng không quan tâm, rõ ràng không hề phẫn nộ.
"Ta không cần chứng minh bản thân, dù sao ta cũng đã nhập học, nếu các ngươi không phục có thể đi tìm cao tầng của Đạo Nhất Học Cung mà trình bày."
Trần Thanh Nguyên không dễ dàng bị kích động rồi khờ khạo ứng chiến.
Chuyện không có lợi, hắn Trần Thanh Nguyên có thể làm sao?
Chứng minh bản thân, có ích gì? Còn về thể diện, có thể ăn thay cơm sao?
"Ngươi..." Vương Khánh sững sờ, không biết nên nói gì.
Theo lẽ thường, Trần Thanh Nguyên không phải nên khao khát chứng minh bản thân, sau đó quyết đấu với hắn sao? Tại sao Trần Thanh Nguyên lại không theo lẽ thường như vậy?
Vương Khánh nhịn hồi lâu, lại nói: "Ngươi thậm chí không có dũng khí chiến đấu với ta, lấy tư cách gì trở thành đệ tử của Đạo Nhất Học Cung?"
"Ngươi nghĩ ta ngu ngốc như ngươi sao?" Trần Thanh Nguyên không chịu nổi nữa, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng: "Đánh thắng ngươi, ta được lợi gì? Chiến đấu với ngươi, đó là ta cho ngươi cơ hội, nhưng ta không muốn cho ngươi cơ hội, ngươi làm gì được ta?"
Rất nhiều giảng sư Đạo Nhất Học Cung đang âm thầm xem náo nhiệt, cảm thấy Trần Thanh Nguyên hoàn toàn khác biệt so với những đệ tử trước đây. Nếu là học sinh trước kia, gặp phải khiêu khích như vậy, e rằng đã xắn tay áo lên rồi.
Vương Khánh há hốc mồm, không biết phải phản bác thế nào.
"Ngươi chỉ nói vài câu đã muốn ta đánh nhau với ngươi, đầu óc có vấn đề sao? Sau lưng ngươi còn có nhiều người như vậy, nếu ai cũng không vừa mắt ta mà đòi khiêu chiến, chẳng phải ta sẽ mệt chết sao? Hơn nữa, đánh bại ta thì có nghĩa là có thể giẫm lên ta để vào Đạo Nhất Học Cung. Ngươi nghĩ cơ hội như vậy là miễn phí sao?"
Trần Thanh Nguyên đã lộ ra bản chất thật sự, đến lúc kiếm tiền rồi.
Nếu có thể, Trần Thanh Nguyên cũng không muốn phải vắt óc suy nghĩ để kiếm tiền. Không còn cách nào khác, Huyền Thanh Tông thật sự quá nghèo, ít nhất bề ngoài trông có vẻ không giàu có lắm.
Nhiệm vụ điện và các công trình khác trong tông môn đều là Trần Thanh Nguyên tự bỏ tiền túi, thỉnh thoảng còn phải cho các sư huynh ít tiền tiêu vặt, nuôi cả một đại gia đình, không dễ dàng gì!
Phần lớn số tiền Trần Thanh Nguyên kiếm được trong nhiều năm qua đều dùng để xây dựng tông môn.
Năm đó, các cường giả của các tông phái khác muốn ép Trần Thanh Nguyên nói ra tình hình bên trong Thiên Uyên, cả Huyền Thanh Tông đều phẫn nộ, đó là thật sự muốn liều mạng, tuyệt đối không phải giả vờ.
Dù sao, từ trên xuống dưới Huyền Thanh Tông, ai mà chưa từng nhận được lợi ích từ Trần Thanh Nguyên. Đặc biệt là những đệ tử mới nhập môn, tài nguyên tu luyện tăng thêm mỗi tháng đều là do Trần Thanh Nguyên ban tặng.
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Vương Khánh như hiểu như không, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngươi thật sự ngu ngốc, hay chỉ giả vờ thôi. Ta cho ngươi một cơ hội nữa để bái nhập học cung, ngươi cũng phải trả giá một chút chứ! Nếu ta thua, nhường vị trí này cho ngươi, cũng có thể nhận được một chút lợi ích để tự an ủi mình."
Trần Thanh Nguyên trực tiếp nói rõ.
Hắn nói có lý quá, ta lại không thể phản bác được.
Vương Khánh chớp mắt, suy nghĩ hồi lâu, đối với Trần Thanh Nguyên chẳng sinh ra mảy may oán hận.
Không chỉ Vương Khánh, những thiên kiêu lạc tuyển kia cũng vậy. Nếu là bọn hắn, chắc chắn sẽ không đời nào nhường cơ hội nhập học này.
Trần Thanh Nguyên nguyện ý ứng chiến, khác nào trở thành hòn đá lót đường, lấy chút lợi ích dường như cũng là lẽ thường tình.
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
Cơ hội này, Vương Khánh nhất quyết không muốn bỏ lỡ.
"Vậy phải xem ngươi rồi, đây chính là cơ hội nhập học Đạo Nhất Học Cung, không biết trong lòng ngươi nó đáng giá bao nhiêu."
Trần Thanh Nguyên không thể nói ra một con số chính xác, nơi này chính là địa phận của Đạo Nhất Học Cung, quá đáng sẽ không hay.
Nghe vậy, Vương Khánh im lặng, bắt đầu suy nghĩ.
Trong hư không, Nhất Xuyên đạo nhân quan sát tình thế đột nhiên biến chuyển, ngoài mặt vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh, kỳ thực trong lòng lại dậy sóng, thầm nghĩ: "Trần Thanh Nguyên tiểu tử này sao lại giống hệt một lão hồ ly, chẳng có chút nhiệt huyết kiêu ngạo của người trẻ tuổi."
"Ta thích tiểu tử này, không ngu ngốc."
"Khó trách Dư Phó viện trưởng lại thu tiểu tử này làm đồ đệ từ trước, ít nhất cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt."
"Bất quá, tiểu tử này có thể thắng không? Nếu thua, không những làm mất mặt mình và Dư Phó viện trưởng, còn gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Đạo Nhất Học Cung."
Trong bóng tối, một đám giảng sư đang bàn luận về việc này, vừa hứng thú lại vừa lo lắng.
Trần Thanh Nguyên thắng thì không sao, nhưng nếu thua, sự tình sẽ trở nên rắc rối.
"Nghĩ xong chưa, ta không rảnh chờ ngươi."
Thấy Vương Khánh cứ ngẩn người, Trần Thanh Nguyên lên tiếng thúc giục.
"Đây là toàn bộ gia sản của ta, đều cho ngươi, đổi lấy một cơ hội được cùng ngươi quyết đấu."
Nếu đưa ít quá, chẳng khác nào không coi trọng cơ hội nhập học.
Suy đi nghĩ lại, Vương Khánh lấy toàn bộ linh thạch trên người ra, đặt vào một túi Càn Khôn rồi ném cho Trần Thanh Nguyên.