Sau khi ba người Bách Lý đến, chiến trường hỗn loạn vẫn tiếp diễn, máu của thần tiên và đế giả vương vãi khắp nhân gian, rồi lại không biết từ khi nào, biến mất không dấu vết...
Giữa chiến trường tràn ngập sát ý.
Chẳng ai để ý máu tươi của đế giả và tiên nhân đã đi đâu, đại lục vốn đã bị chiến hỏa tàn phá thành một mảnh phế tích, ngay cả một con trùng con kiến cũng không còn sót lại, tại một nơi hoang tàn như vậy, ai lại cúi mình mà nhìn xuống chứ?
Suối khe cạn khô, núi sông nát vụn.