"Ồ —— nói vậy, ngươi muốn bảo vệ ta sao?"
Bạch Phát tiểu nữ hài lắc đầu phủ nhận, giọng nặng nề: "Không, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi, đợi ta rút được quẻ, ta sẽ giết!!"
Hứa Khinh Chu mỉm cười, trẻ con khi nói lời trái lòng, luôn cố ra vẻ lớn giọng để che giấu sự chột dạ, Bạch Phát tiểu nữ hài há chẳng phải cũng vậy sao.
Hắn vô thức thả chậm bước chân, cuối con hẻm hắc ám bao trùm.
Hứa Khinh Chu dịu dàng hỏi.
"Nhất định phải giết sao?"
"Ta muốn nghe lời thật!"
Câu hỏi này, tựa như mũi tên, bắn thẳng vào tim nàng, nàng nhìn thiếu niên trước mặt.
Hắn luôn ôn nhu, luôn mỉm cười, dù biết nàng muốn giết hắn, vẫn đối tốt với nàng.
Ít nhất nàng cảm thấy hắn là người tốt.
Nàng tự nhận đã gặp qua những người khác biệt, Vô Ưu không tính.
Một là Mặc Sanh Ca, một là Hứa Khinh Chu.
Điểm giống là cả hai đều từng cứu nàng.
Nhưng hai người lại khác nhau, một người luôn nói với nàng, ta muốn tốt với ngươi.
Còn người kia chưa từng nói muốn tốt với nàng, nhưng lại luôn toát lên vẻ tốt với nàng.
Mặc Sanh Ca luôn bắt nàng làm những việc nàng không thích, ví dụ như giết người.
Nàng ta cũng hay tìm nàng nói chuyện, nhưng nàng không thích nghe.
Hứa Khinh Chu cũng bắt nàng làm việc nàng không thích, ví dụ như đọc sách.
Hắn rất ít khi nói chuyện với nàng, nhưng những lời hắn nói, không hiểu sao, nàng rất thích nghe.
Nàng không thích giết người, nàng nói rất nhiều lần, Mặc Sanh Ca không nhớ, vẫn bắt nàng đi giết.
Nàng thích màu xanh lam, nàng chỉ nói một lần, nàng đã có y phục mới màu xanh lam, chén màu xanh lam, sách màu xanh lam, còn có cả hoa oải hương màu xanh lam nở trong thư phòng.
Nàng vốn không hiểu rõ, nhưng dần dần lại hiểu ra.
Tốt là gì? Thế nào là tốt?
Trước kia nàng không biết, bởi vì nàng vốn không muốn giao tiếp với người khác.
Trước kia không có đối chiếu, Mặc Sanh Ca thành tiêu chuẩn duy nhất để định nghĩa.
Hiện tại, lại không giống...
Nghĩ ngợi, nàng trầm mặc, đáp án của vấn đề nàng rõ, nhưng nàng không biết nên trả lời thế nào.
Cho nên im lặng.
Tâm tư cũng sâu sắc.
Nàng nghĩ, nếu Vô Ưu tiên sinh, không tốt như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng nàng lại không phản cảm cái tốt của hắn.
Phiền muộn không biết từ đâu mà tới, không biết phải làm sao!
Hứa Khinh Chu tự nhiên nhìn thấu tâm tư Bạch Phát tiểu nữ hài.
Trầm giọng nói thêm một câu.
"Ngươi có từng nghĩ, có một vài chuyện, kỳ thật ngay từ đầu đã sai."
Bạch Phát tiểu nữ hài ngẩn ra, thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Giọng nói ôn nhu của Hứa Khinh Chu, vẫn tiếp tục vang vọng trong con hẻm nhỏ tối đen.
"Giống như khi ngươi sáng sớm thức dậy mặc y phục, rõ ràng cài sai ngay từ chiếc cúc đầu tiên, nhưng ngươi luôn cài đến chiếc cúc cuối cùng, mới chợt tỉnh ngộ."
"Có vài chuyện ngay từ đầu đã sai, có vài người ngay từ đầu không nên gặp."
"Nhưng đã sai, đã gặp, không thể cứ sai mãi."
"Sai lầm chồng chất, còn tự lừa mình dối người, cuối cùng người bị thương chỉ có bản thân ngươi mà thôi."
"Ép bản thân làm chuyện không thích, bản thân việc này đã là một chuyện rất mệt mỏi."
"Ngươi nói có đúng không?"
Hứa Khinh Chu nói rất ẩn ý, Bạch Phát thiếu nữ tâm tư đơn giản, nhưng nàng không ngốc, nàng biết ý của Hứa Khinh Chu.
Nàng cũng từng tự kiểm điểm, nàng sai sao? Đương nhiên là sai.
Cũng như Hứa Khinh Chu nói, nàng vẫn luôn tự lừa mình dối người, làm chuyện không thích.
Vì vậy nàng trốn tránh Mặc Sanh Ca, nàng vào sống trong miếu hoang.
Nàng muốn sớm thoát khỏi nàng ta, cho nên nàng trái lòng giết rất nhiều người, kể cả tới giết Hứa Khinh Chu.
Nhưng nàng vẫn còn nhỏ, tám tuổi đã bị rót vào những quan niệm sai lầm, khiến nàng nhiều khi không thể phân biệt rõ đúng sai, không nói rõ được, cũng không hiểu được.
Nàng vẫn không trả lời, nhưng lần này nàng lại gật đầu thật mạnh.
Nàng thừa nhận mình đã sai, vẫn luôn sai, nàng cũng không phủ nhận, nàng hy vọng mình chưa từng gặp Mặc Sanh Ca.
"Nếu, ta nói là nếu... ngay từ đầu ta gặp ngươi, có lẽ sẽ không giống."
Hứa Khinh Chu cười nhạt, liếc nhìn Bạch Phát tiểu nữ hài, trong mắt tràn đầy kiên nhẫn và ôn nhu.
"Gặp người thế nào, gặp vào lúc nào, sẽ trải qua chuyện gì, những thứ này đều là mệnh trung chú định, chúng ta không thể thay đổi."
"Người đời muôn hình vạn trạng, gặp người không chỉ có một, nhưng lại chia làm hai loại, một loại là đáng giá, một loại là không đáng."
'Chúng ta không thể thay đổi việc gặp ai, nhưng chúng ta có thể lựa chọn."
"Gặp người đáng giá, hãy giữ chặt lấy, gặp người không đáng, hãy để họ theo gió bay đi."
"Chuyện cũng như vậy, chuyện đúng, chúng ta phải kiên trì làm, còn chuyện sai, phải biết buông bỏ."
"Cổ nhân có câu, nhân phi thánh hiền thục năng vô quá."
"Mỗi người đều sẽ phạm sai, nhưng không thể cứ sai mãi, chúng ta phải học cách sửa sai."
"Cổ nhân lại nói, biết sai có thể sửa, thiện không gì lớn bằng........."
"Trân trọng người tốt, làm việc đúng, sống tốt, từ từ mà sống, đây mới là điều ngươi nên theo đuổi."
"Phải khiến nhân gian đáng giá, phải khiến hồi ức khắc sâu, phải khiến tương lai đáng mong chờ."
"Phải học cách, khiến bản thân cười, lấy lòng người khác, chi bằng lấy lòng chính mình."
Hứa Khinh Chu lại giảng một tràng đạo lý, hắn không biết Bạch Phát tiểu nữ hài có thể nghe hiểu hay không, cũng không biết nàng có thể nghe vào hay không.
Nhưng Hứa Khinh Chu không thể không giảng, cũng nhất định phải giảng, hắn muốn nói cho đứa trẻ này, thế nào là đúng, thế nào là sai.
Bạch Phát tiểu nữ hài tiếp tục trầm mặc, rũ mi, trong đôi mắt trong veo của nàng vốn không nên có chỗ cho ưu sầu.
Nhưng bây giờ, lại bị chúng chiếm hơn phân nửa.
Sầu không biết từ đâu mà đến, không chỗ trốn tránh.
"Ngươi giống tiên sinh trong học đường kia, thích giảng đạo lý, rất phiền."
Hứa Khinh Chu lại không để ý, tiếp tục nói: "Vậy mai đừng đi học nữa."
Bạch Phát tiểu nữ hài lòng thắt lại, đột nhiên đứng thẳng người, gấp gáp nói: "Tại sao?"
Thấy nàng phản ứng lớn như vậy, Hứa Khinh Chu cười như không cười trêu chọc một câu.
"Chẳng phải ngươi không thích đi học sao?"
"Ai nói." Nàng nghĩa chính ngôn từ, sau đó lại hỏi: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao, chẳng lẽ vì ta muốn giết ngươi, hay là không có tiền?"
Thấy nàng khẩn trương như vậy, Hứa Khinh Chu trong lòng hiểu rõ, nàng đâu phải thích đi học, nàng chỉ sợ không được ở cùng Vô Ưu, bị hắn đuổi đi mà thôi.
Liền không đùa nàng nữa.
"Đùa ngươi thôi, đi cùng ta tới Lâm Phong Thành."
"Tới Lâm Phong Thành làm gì?" Bạch Phát tiểu nữ hài trừng lớn mắt.
"Đương nhiên là đi gặp Mặc Sanh Ca."
Nàng không nghĩ ngợi, liền lắc đầu từ chối.
"Ta không đi, ta không muốn gặp nàng ta, cũng không muốn trở về nơi đó."
"Nếu ngươi không đi, ta có thể bị người khác giết, ngươi vừa nói, ai giết ta, ngươi sẽ đánh kẻ đó? Sao, nhanh vậy đã đổi ý?"
Bạch Phát tiểu nữ hài cắn môi, "Nhất định phải đi sao?"
Hứa Khinh Chu chau mày, ôn nhu trong mắt trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên trầm hơn rất nhiều.
"Đúng, nhất định phải đi, vì một vài chuyện của ta, cũng vì ngươi, Lâm Phong này nhất định phải đi, Mặc Sanh Ca cũng nhất định phải gặp!"
"Vì ta?"
"Ừ, ta muốn ngươi tận mắt thấy, thế nào là sai, thế nào là đúng, con đường sai lầm ngươi đi, ta nhất định phải giúp ngươi sửa lại."
Giọng nói của Hứa Khinh Chu kiên quyết, không thể nghi ngờ.
Bạch Phát tiểu nữ hài đáy mắt gợn sóng, không trả lời, lại lặng lẽ tựa đầu vào vai Hứa Khinh Chu.
Nhắm mắt lại, hàng mi dài, lướt qua khóe mắt, nàng khẽ nói một câu.
"Ta mệt rồi, mau về nhà thôi, ta muốn ngủ."
Hứa Khinh Chu cười toe toét, nhướng mày.
Về nhà sao?
Ừ, đó đúng là nhà của nàng, cũng là nhà của ta.
"Được, chúng ta về nhà!"