Vong Ưu Trà Lâu, gió nhẹ mây trôi. Tiểu Bạch đến trước cổng viện, vừa vặn gặp Tiểu Khê Vân trở về, mặt mày hớn hở. Tiếng "Bạch Di" nàng gọi còn ngọt hơn ngày thường ba phần. Nhìn đám người mặt mày ủ dột, Tiểu Bạch thoáng suy đoán, đại khái đã hiểu rõ sự tình. Lập tức không nói nên lời. Xem ra đám người này chẳng thông minh chút nào, nếu không sao chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã để tiểu nha đầu này được như ý.
Nàng giơ tay cách không điểm nhẹ vào giữa trán tiểu nha đầu. "Ngươi đó... bớt bày trò đi không tốt sao?" Tiểu Khê Vân lè lưỡi, cười hì hì đáp: "Hì hì, biết rồi!" "Được rồi, đi nghỉ đi." Tiểu Bạch nói. "Bạch Di, ngươi định đi đâu vậy?" Tiểu Bạch cười bí hiểm, "Làm chút chính sự!"
Nói rồi bước ra cổng viện, chắp tay sau lưng đứng giữa hai hàng người dài dằng dặc, ánh mắt từ từ quét qua đám đông, người thì trợn mắt nghi hoặc, yêu thì cúi đầu chột dạ. Tiểu Bạch cũng chẳng khách sáo, trực tiếp hỏi: "Các ngươi, ai là thủ lĩnh của Thất Hoang?"