Cái gọi là Luyện Độ Sư, nói trắng ra chính là Luyện Quỷ Sư hoặc Luyện Thần Sư, chuyên nghiên cứu về quỷ thần.
Mà lần này, Dư Khuyết ra ngoài đã lấy được Hắc Hồ Lô, trong đó sản sinh ra Hôi Thủy, chính là kỳ vật để dưỡng quỷ, luyện quỷ!
Sau khi nghiền ngẫm trong Hỏa Thất, hắn đã phát hiện ra Hôi Thủy có thể làm tăng tuổi thọ, độ dày đặc của quỷ khí, mức độ hung lệ của quỷ vật.
Có thể nói, một quỷ vật bình thường có được sự trợ giúp của Hôi Thủy, oán khí và hung tính sẽ tăng lên rất nhiều, hóa thành một lão quỷ đã tích tụ nhiều năm.
Chỉ cần có đủ Hôi Thủy, Dư Khuyết thậm chí có thể dùng hồn phách phàm nhân, một hơi nuôi ra lão quỷ trăm năm, lão quỷ ngàn năm!
Tất nhiên, hiện tại pháp lực của hắn thấp kém, trong tay lại thiếu thốn tiền bạc, căn bản không thể thử như vậy, nên không biết Hôi Thủy trong Hắc Hồ Lô có giới hạn hay không.
Nhưng cho dù có giới hạn, Hắc Hồ Lô trước mắt đối với hắn mà nói, cũng đã đủ dùng.
Có sự trợ giúp của Hắc Hồ Lô, hắn hoàn toàn có thể nuôi dưỡng tàn hồn du phách thành hung quỷ, sau đó lại dùng hung quỷ tòng cửu phẩm, chính cửu phẩm làm tài liệu luyện độ, nhiều lần luyện độ để tăng thêm kinh nghiệm.
Hơn nữa khi hắn luyện độ thất bại, quỷ vật thất bại còn có thể bị hắn ném vào Hắc Hồ Lô, để tận dụng phế vật, hóa thành Hôi Thủy mới.
Mặc dù trong cách sử dụng luân chuyển này cũng có tổn hao, nhưng hiệu quả vẫn rất kinh người, thuộc về dị bảo Dư Khuyết chưa từng nghe nói đến.
Như vậy, hắn mượn sự kỳ diệu của Hắc Hồ Lô, có thể dùng cái giá cực nhỏ để lấy được rất nhiều tài liệu luyện quỷ thượng hạng.
Dư Khuyết không tin, mình có điều kiện thuận lợi như vậy, mà còn không thể bước vào ngưỡng cửa của Luyện Độ Sư!?
Xoa nhẹ Hắc Hồ Lô, hắn đè nén sự hưng phấn trong lòng, cáo từ thúc phụ, vẻ mặt bình thản trở về phòng của mình.
Vài ngày sau đó.
Dư Khuyết vẫn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng thân thể, bù đắp tinh khí hao hụt gần đây.
Mấy ngày trôi qua, thúc phụ vẫn chưa tìm được truyền thừa Luyện Độ Sư cho hắn, nhưng hắn cũng không vội.
Bởi vì Luyện Độ Sư thực sự rất khó học, ngay cả triều đình đã từng bỏ ra rất nhiều công sức để phổ biến, lưu truyền không ít truyền thừa đến dân gian. Thế nhưng sau mấy trăm năm, các điển tịch bí pháp liên quan thật giả khó phân, vẫn hiếm có khó tìm.
Dư Khuyết cũng không trông chờ vào việc hôm trước vừa thỉnh cầu, hôm sau hoặc trong vòng ba ngày thúc phụ có thể tìm được cho hắn. Thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ có khi thúc phụ chẳng tìm được.
Chuyện Luyện Độ Sư còn chưa có manh mối, nhưng trong mấy ngày này, chuyện Dư Khuyết đánh Phục Thập Thất tàn phế đã có kết quả trong tộc.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vì giữ thể diện, trong tộc không trừng phạt hắn, càng không báo quan, chỉ trách mắng hắn một chút, phạt hắn cấm túc tại gia là xong chuyện.
Ngoài ra, cũng không còn ai đến quấy rầy Dư Khuyết.
Không rõ là đám người kia đều bị thúc phụ, thẩm thẩm cản lại, hay là Phục thị tông tộc căn bản không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này của Dư Khuyết, cố ý làm ngơ hắn.
Nhưng dù vậy, Dư Khuyết vẫn tràn đầy cảnh giác với kẻ đang ngấm ngầm muốn chiếm lấy danh ngạch của hắn.
Vừa hay mấy ngày gần đây hắn cũng không nhàn rỗi, đã ngoài sáng trong tối hỏi thăm tình hình trong tộc, cũng đã có chút manh mối.
Chỉ thấy Dư Khuyết ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn học đơn sơ loang lổ, tay cầm bút viết lên giấy nháp từng cái tên.
"Có không ít đệ tử Phục thị cùng tuổi với ta, nhưng trong nhà có trưởng bối là đích mạch, hơn nữa trong trưởng bối có tiên nhân, thì không nhiều lắm..."
Rất nhanh, hắn hơi nheo mắt, mục tiêu rơi vào một cái tên.
Người này tên là "Phục Linh", là con trai thứ ba của tộc trưởng đương nhiệm, cháu đích tôn của lão tộc trưởng.
Đối phương từ nhỏ đã nổi danh có thiên tư trong tộc, hơn nữa tuổi tác cũng ngang với Dư Khuyết, thậm chí còn cùng sinh vào mùa thu.
"Phục Linh có phải không? Nếu các ngươi dừng tay tại đây, nghĩ đến tình cảm tông tộc, dù đây là mối thù chặn đường, nhưng cũng có thể tha cho các ngươi một mạng."
Dư Khuyết nhắm hai mắt lại, nhưng từng luồng hung tính bạo ngược lại dấy lên trong đầu hắn.
Dựa vào đâu mà đối phương vừa sinh ra đã là đích mạch của tông tộc, sống trong nhung lụa?
Còn hắn, Dư Khuyết, lại không bằng một ngón tay của đối phương, thậm chí còn chưa từng gặp mặt người này, hệt như hai người không cùng sống trong một tộc địa.
Dựa vào đâu mà đối phương muốn thi vào huyện học, trong tộc trên dưới đều đả thông, đối phương còn có thể mưu hại cả danh ngạch mà cha mẹ hắn dùng tính mạng đổi về?
Dư Khuyết bây giờ đã hoài nghi, Phục thị tông tộc năm đó sở dĩ đồng ý nuôi dưỡng kẻ ngoại tộc như hắn trong tộc, chính là vì danh ngạch đứng tên hắn, sớm hơn mười năm đã bắt đầu trải đường cho đám lan ngọc trong tộc.