Chương 7: [Dịch] Tiên Gia

Hỏa Thất Luyện Gia Thần (1)

Phiên bản dịch 4656 chữ

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng.

Dư Khuyết đi suốt một đêm, xuất hiện tại huyện thành Hoàng Sơn.

Từ chốn núi hoang rừng thẳm đi ra, hắn nhìn thấy cảnh tượng bận rộn trong thành, xe cộ như nước, người người hối hả, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thân thuộc. Dù bị quỷ xe tông trúng mấy lần, tâm tình hắn vẫn vui vẻ.

Chuyến đi này quả thực đáng mừng!

Lần này ra ngoài tìm quỷ, hắn không chỉ bình an vượt qua nguy hiểm, thu thập đủ nguyên liệu tế luyện gia thần, mà còn bất ngờ có được một chiếc bảo hồ lô, thực sự nằm ngoài dự liệu của Dư Khuyết.

Có điều, công dụng của chiếc bảo hồ lô này, Dư Khuyết còn phải tốn chút thời gian thử nghiệm.

Hắn không có ý định nhờ người khác xem xét giúp.

Thong thả dạo bước, Dư Khuyết đi bộ đến trạm quỷ xa leng keng, lấy số xong, hắn không về nhà gặp người thân mà đi thẳng đến "Hoàng Sơn đệ thất huyện học", hệt như kiếp trước ngồi tàu điện vậy.

Huyện thành Hoàng Sơn tuy gọi là huyện thành, nhưng lại được xây dựng quanh dãy Hoàng Sơn ngàn dặm, là một tòa sơn thành khổng lồ, khác hẳn với khái niệm "huyện" thông thường. Đời này không chia châu quận, chỉ có "Tam Thập Lục Đô" và "Thất Thập Nhị Thành".

Lại thêm có quỷ thần tham gia sản xuất, dân số lên đến hàng triệu người, phân chia thành từng phường thị, tổng cộng mười ba phường, mỗi phường có đến mấy chục vạn dân cư, người phàm đi bộ cả ngày đêm cũng chưa chắc đi hết.

Bởi vậy, huyện học cũng có mười ba ngôi, hộ tịch của Dư Khuyết ở Đệ Thất Phường, huyện học mà hắn có thể thi vào dĩ nhiên cũng là Đệ Thất Huyện Học.

Đáng tiếc, hắn vốn chẳng phải học sinh huyện học.

Chỉ người trúng tiểu cử mới có tư cách vào huyện học tu hành, hắn còn kém xa.

Ngồi trên quỷ đạo mã xa, Dư Khuyết lắc lư theo xe hơn nửa ngày, mãi đến giữa trưa, hắn mới tới Đệ Thất Phường, đến trước cổng Đệ Thất Huyện Học.

Dư Khuyết ngưỡng mộ nhìn bảng hiệu huyện học, siết chặt tấm áo vải trên người, rồi cúi đầu đi vào.

Mỗi một huyện học, đều là nơi thu nhận tiên gia, bồi dưỡng tiên gia của địa phương, đồng thời cũng là nơi có cơ sở tu hành đầy đủ nhất.

Dư Khuyết lần này tới đây, chính là muốn mượn dùng hỏa thất trong huyện học.

Hỏa thất là nơi hỏa táng, bên trong ngày ngày thiêu đốt hài cốt, hương hỏa hội tụ, thời thời khắc khắc trấn quỷ áp tà, là nơi tiên gia luyện độ quỷ vật, trói buộc gia thần tốt nhất.

Trong thành tất nhiên vẫn còn hỏa thất khác, nhưng không nơi nào an toàn, thỏa đáng bằng huyện học. Hơn nữa, muốn sử dụng hỏa thất, không chỉ cần ngân lượng mà còn phải có thư giới thiệu.

Sở dĩ Dư Khuyết dám tới huyện học xin sử dụng hỏa thất không phải vì hắn có tiền, cũng chẳng phải vì hắn có thư giới thiệu, chỉ là bởi vì thành tích tiên học của hắn xuất sắc, từng có cơ hội tham quan, học tập ở Đệ Thất huyện học.

Khi đó, Chu giáo dụ của huyện học dẫn dắt bọn họ nửa tháng, từng hứa hẹn nếu có người muốn mượn dùng hỏa thất để tế luyện gia thần đầu tiên, hoàn toàn có thể mượn danh nghĩa của Chu mỗ, cứ ghi nợ cho hắn, đợi sau này vào huyện học hoặc đi làm, sẽ từ từ hoàn trả.

"Tiên sinh đang tu hành, không tiện gặp khách. Trước đó tiên sinh đã nói, nếu các ngươi muốn mượn dùng hỏa thất, cứ nói với Thanh đại gia ở phòng trực ban là được."

Một thị nữ dung mạo xinh đẹp đứng trước một tòa nhà, giọng nói ngọt ngào với Dư Khuyết.

Dư Khuyết tới đây vốn muốn bái phỏng Chu giáo dụ, để xin phép sử dụng một gian hỏa thất. Kết quả, hắn không gặp được người, đối phương cũng không định kiểm tra xem hắn có thực sự đủ tư cách trói buộc gia thần hay không mà trực tiếp đồng ý.

Điều này khiến Dư Khuyết vừa thất vọng lại vừa mừng rỡ, hắn vội vàng hướng về phía thị nữ kia thi lễ: "Phiền tỷ tỷ thay ta tạ ơn tiên sinh."

"Có gì đâu, có gì đâu." Thị nữ đánh giá Dư Khuyết, cười nói: "Bất quá vẫn nên đợi ngươi luyện hóa xong gia thần, khi vào huyện học, tự mình tới tạ ơn thì hơn."

Dư Khuyết nghiêm mặt: "Mượn lời chúc của tỷ tỷ."

Hắn chắp tay lui ra, dựa theo ký ức lần trước tham quan huyện học, men theo đường cũ tìm tới hỏa thất.

Còn chưa bước vào trong, mùi khét nồng nặc đã xộc vào mũi hắn. Nhưng khác với kiếp trước, thân là người của đời này, Dư Khuyết ngửi thấy mùi vị này không hề khiến hắn buồn nôn, ngược lại còn cảm thấy an tâm. Mùi vị này chứng tỏ nơi đây rất an toàn.

Hỏa thất được xây dựng trên một ngọn đồi, toàn bộ ngọn đồi đều bị khoét rỗng, hệt như một cái bếp lửa khổng lồ. Trên bếp, một cây hương to lớn cao chín trượng đang cháy hừng hực, ngày đêm tỏa khói nghi ngút.

Dư Khuyết đến bái kiến lão đầu canh giữ hỏa thất.

Đối phương là một lão đầu nhỏ bé, tướng mạo tầm thường, để trần thân trên, mắt cũng chẳng thèm mở, nói: "Ngươi là nửa học trò của tên tiểu Chu kia đúng không? Được rồi. Vào đi, phòng số mười bảy khu Bính."

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Gia của Bố Cốc Liêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!