Chương 98: [Dịch] Tiên Gia

Vui Vẻ Lên Đường, Vưu Thị Ngăn Lối (1)

Phiên bản dịch 4547 chữ

Bảo mệnh phát khôi luyện chế hoàn tất, Dư Khuyết thu thập hành trang, liền vén tay áo, tâm tình vui vẻ quay về nhà.

Những ngày kế tiếp, trừ mỗi ngày đều kiểm tra một lượt phát khôi sau lưng, hắn lại không có việc gì, một lòng chờ khoa cử.

Người nhà đối với hắn càng là "quá đáng", mỗi ngày cơm trưa cơm tối, đều không cần hắn tự mình rời giường ra ngoài, trực tiếp mang đến tận giường hắn. Nếu như hắn đang tu hành, sẽ được hâm nóng trên bếp, đảm bảo hắn bất kể lúc nào tỉnh lại, đều có cơm nóng thức ăn nóng.

Hai tỷ muội Phục Vận, Phục Duyên trong nhà cũng bị nghiêm lệnh cấm ở trong phòng đùa giỡn, nếu không sẽ bị "đuổi ra khỏi nhà".

Hành động của người nhà, không một cái nào không phải là vì để cho Dư Khuyết có một trạng thái tốt, đi nghênh đón tiểu cử sắp đến, chỉ là quả thực có chút quá mức, khiến Dư Khuyết cực kỳ được sủng ái mà lo sợ.

Cuối cùng, thời gian đã tới mùng hai tháng hai, ngày Long đài đầu.

Từng nhà trong huyện thành, gần như đều quét sạch cửa nhà, mở cửa nghênh xuân, sinh khí bừng bừng.

Chẳng qua Dư Khuyết ngày hôm đó vẫn như cũ ngủ đến tận chiều, gần lúc mặt trời lặn mới chậm chạp rời giường, mặc quần áo.

Khoa cử của tiên gia tự nhiên không giống với người thường, trong bóng đêm tối đen khai khảo là chuyện cực kỳ phổ biến.

Đợi đến lúc Dư Khuyết ra cửa, thúc phụ cùng mọi người đã chờ ở bên ngoài cửa.

Dư Khuyết vừa mới đi ra, một đóa hoa đỏ lớn "rắc" một tiếng, liền bị buộc ở trước ngực hắn, đập ngay vào mắt hắn.

Hắn sửng sốt một chút, không khỏi nói: "Còn chưa thi đỗ huyện học đâu, sao lại mang hoa đỏ?"

Thím ở bên cạnh hắn buộc dây đỏ, miệng lẩm bẩm:

"Đâu thể đợi đến thi đỗ mới mang, chưa ra cửa đã phải mang theo. Thím Lưu dưới lầu nói rồi, ngươi là lần đầu tiên thi tiểu cử, nhất định phải mang theo hoa đỏ lớn, phong thái oai hùng xuất môn, như vậy xác suất một lần thi đỗ mới lớn!"

Hai tỷ muội Phục Vận, Phục Duyên giống như đang nhìn chuyện lạ, thỉnh thoảng còn lấy tay che miệng cười.

Thúc phụ đứng một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ, giống hệt Dư Khuyết. Nhưng hắn không ngăn cản thẩm mẫu, ngược lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Dư Khuyết an tâm chớ vội, cứ mặc thẩm mẫu thi triển.

Đeo xong đoá hoa đỏ thắm, cả nhà già trẻ liền vây quanh Dư Khuyết, hướng ra ngoài cửa đi tới.

Lúc xuống lầu, thẩm mẫu còn luôn miệng dặn dò Dư Khuyết: "Đợi lúc vào trường thi thì hãy tháo xuống, nhất định phải tháo trước khi vào, không thể sớm, mà cũng không thể muộn, nhất là trên đường không thể để người ta cắt mất."

Xuống đến dưới lầu, Dư Khuyết chợt phát hiện trong toà nhà này, không chỉ có mình hắn mang đoá hoa đỏ thắm trước ngực.

Trên tầng hai có một thiếu niên tên là "Phục La", cùng tuổi với Dư Khuyết, trước ngực cũng mang đoá hoa rực rỡ sắc màu.

Có điều, Phục La không giống Dư Khuyết, trên mặt hắn lại hớn hở vui tươi, mang theo vài phần cảm giác chất phác, vui vẻ tận hưởng.

Khi nhìn thấy Dư Khuyết, Phục La còn chủ động vẫy tay chào hắn: "Dư Khuyết, năm nay ngươi cũng lần đầu tiên à?"

Thấy có người giống mình, Dư Khuyết cũng không còn cảm thấy mất mặt nữa, hắn mặc cho cả nhà già trẻ vây quanh, giống như cưới hỏi, đi bộ ra khỏi tộc.

Trên đường đi, tất cả các sĩ tử trong tộc sắp ứng thí đều đi ra, tụ lại thành dòng người.

Trong đó, ngoài những hậu sinh trẻ tuổi như Dư Khuyết, còn có những trung niên nhân với sắc mặt kiên nghị, thậm chí có cả những lão giả tóc đã hoa râm.

Chỉ có điều, bên cạnh những người ấy lại chẳng có lấy một bóng người thân, đa phần đều lẻ loi xách theo gói giấy, cúi đầu đi bộ, lướt qua đám đông.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới cổng tộc địa, tông tộc đã phái người tới chờ đợi, thắp sáng đèn đuốc, còn thuê một cỗ xe ngựa quỷ nhỏ, chờ đưa đám thanh niên tử đệ trong tộc đến nơi ứng thí.

Trong ánh chiều tà, mọi người lục tục xếp hàng lên xe.

Dư Khuyết đứng ngoài rìa đám người, hắn cũng kịp thời dừng bước, chắp tay với thúc phụ, thẩm mẫu và mọi người bên cạnh: "Đưa đến đây thôi."

Cả nhà già trẻ đều nhìn về phía Dư Khuyết.

Thúc phụ hắn dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, thẩm mẫu thì không kìm được, len lén lau khoé mắt.

Thẩm thẩm bước tới, chỉnh lại hoa đỏ trước ngực Dư Khuyết, khẽ dặn dò: "Huyện học tuy tốt, nhưng an nguy của bản thân mới là quan trọng nhất. Nếu quá nguy hiểm… giữa chừng hãy bỏ thi, đừng bận tâm đến chuyện lần đầu hay lần cuối, năm nay tạm thời chớ vội tham gia náo nhiệt làm chi."

Thúc phụ cũng góp lời: "Thẩm thẩm ngươi nói đúng, không cần vội vàng, sang năm vẫn kịp."

"Ta đã hiểu!" Dư Khuyết nghiêm nghị gật đầu với hai người, đoạn vẫy tay chào hai đường muội, sau đó quay người đi về phía cỗ xe ngựa có quỷ kia.

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Gia của Bố Cốc Liêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!