Quý Ưu ngồi trên ghế đá trong sân, im lặng một lát rồi lên tiếng: "Cũng gần như thế..."
Nghe được câu "cũng gần như thế", Tào giáo tập có chút vui mừng, nhưng vui mừng qua đi lại nhíu chặt mày.
Chẳng biết vì sao, ông ta lại thấy được vài phần sợ hãi và do dự trong vẻ mặt của Quý Ưu.
Phải biết rằng, ngày đó ở huyện Ngọc Dương, hắn vừa phá cảnh đã dám liều chết viên mãn, quả thực không chút sợ hãi, ông ta chưa từng nghĩ sẽ thấy được vẻ sợ hãi trên mặt Quý Ưu.
Nhưng ông ta tin rằng, Quý Ưu tuy có chút thổ phỉ, nhưng chưa bao giờ khoác lác, giống như ngày đó hắn nói muốn một đêm viên mãn, thì đã thật sự một đêm viên mãn.
Người trong viện đều nói Quý Ưu là kẻ góp cho đủ số, Sở Hà thậm chí không cho phép bất kỳ ai đem mình ra so sánh với Quý Ưu, dường như cảm thấy đó là một sự sỉ nhục.
Nhưng chỉ có Tào giáo tập mù quáng tin tưởng hắn.
Thiên phú của hắn, tuyệt đối không phải là thứ mà Sở Hà có thể đuổi kịp.
Vào lúc hoàng hôn, vì Tào giáo tập thúc giục, Quý Ưu đến ngộ đạo trường sớm hơn một chút.
Mọi người vốn chẳng để tâm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn sắc trời, không khỏi hơi sững sờ.
"Hôm nay hắn hình như đến sớm hơn thì phải?"
"Chắc là nghe tin Sở Hà đã thấy vệt sáng, cuối cùng cũng bắt đầu sốt ruột rồi."
"Sốt ruột thì có ích gì? Sở Hà đã nhanh hơn hắn không chỉ một bước."
Có người khe khẽ bàn tán, không ngừng đoán xem tại sao giờ ngộ đạo bất di bất dịch của Quý Ưu đột nhiên lại sớm hơn hai khắc.
Nhưng nhiều người hơn thì ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, bởi vì sự mong đợi của họ lúc này hoàn toàn đặt trên người nhị công tử nhà họ Sở.
Ngay lúc này, Quý Ưu đi vào giữa sân, đầu tiên là ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó chỉnh lại vạt áo, rồi nhắm nghiền hai mắt, thần niệm bắt đầu phóng lên trời cao, mi tâm lúc nhíu lại, lúc giãn ra.
Thấy rồi...
Nhưng, không giống với tia sáng le lói mà Tào giáo tập nói.
Giờ khắc này, thần niệm của Quý Ưu ngự trên trời cao, thấy vô số sao băng rực rỡ xẹt qua trong bóng tối mịt mùng, trăm vệt nối tiếp trăm vệt, kéo dài đến tận chân trời, không ngừng nghỉ, quỹ đạo lấp lánh.
Tào giáo tập từng hỏi hắn có thấy một tia sáng le lói không, hắn nói cũng gần như thế.
Quả thật cũng gần như thế, chỉ chênh lệch có mấy trăm vệt thôi.
Thực ra, vào ngày thứ sáu hắn đã thấy cảnh tượng này.
Nhưng khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên hoảng hốt, không dám đuổi theo ánh sáng mà đi.
Tào giáo tập từng thấy trong lòng hắn có chút sợ hãi và do dự, mà sự sợ hãi và do dự này chính là bắt nguồn từ đây, hay nói cách khác, bắt nguồn từ một chuyện hắn vẫn luôn không thể hiểu rõ.
Chuyện đó khiến ý nghĩ muốn đuổi theo ánh sáng của hắn đột ngột dừng lại, thậm chí sau lưng còn thấy hơi lành lạnh.
Quý Ưu vào lúc này đột nhiên thu hồi thần niệm, mở mắt ra, không nhịn được mà nhìn thẳng lên vết sẹo màu đỏ máu trên bầu trời.
"Ngươi từng nghe nói về thiên tang chưa?"
"Ta vẫn luôn nghĩ câu này có nghĩa là trời đã chết."
"Nhưng nếu trời đã chết, vậy Thiên Thư của ngươi... rốt cuộc là thứ gì?"
Oanh——!
Ngay khi Quý Ưu thầm niệm xong câu cuối cùng trong lòng, dưới ánh mắt của mọi người, một luồng khí lãng mạnh mẽ đột nhiên từ quanh thân hắn phun trào ra, hất văng mấy người ở gần.
Đồng thời, trên không trung ngộ đạo trường linh quang tỏa rực, biến ảo vô cùng, như sông cuộn biển gầm, cuối cùng lao thẳng vào thiên linh của hắn.
Quang phổ huyền diệu từ trên cao rủ xuống, bao phủ toàn thân hắn, không ngừng cuộn trào, lấp lánh tỏa sáng.
Lần này, Thiên Thư không đợi hắn tìm đến, mà đã chủ động tìm đến hắn.