"Tóm lại, chớ nên hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt là nhắm vào vị tiểu công chúa của Lưu gia."
"Nhưng, phụ thân, bọn chúng chẳng phải nhắm vào Phượng Ngô Quả sao?"
"Liên quan gì đến Lưu Li." Trương Minh Thanh không hiểu.
Trương Hỉ Tĩnh hừ lạnh một tiếng, "Làm tốt việc của mình là được rồi, tay chân cũng chẳng sạch sẽ."
"Ngươi tưởng rằng chuyện ngươi làm lần trước, không ai phát hiện sao?"
"Sai rồi, đã có người biết, Lưu gia biết, Thành phòng quân biết, hai vị Trúc Cơ của Ngô Linh thị cũng đều biết cả rồi."
"Ngươi tưởng rằng ngươi đã qua mặt được tất cả mọi người sao?"
"An phận cho ta mười ngày nửa tháng, đợi sóng gió qua đi rồi hẵng nói."
"Đừng tơ tưởng đến nữ nhi kia." Trương Hỉ Tĩnh dù có thất vọng về Trương Minh Thanh đến mấy, Trương Minh Thanh cũng là con ruột của ông.
Còn tên tiểu tử mà hắn đắc tội, Chu Dương, ông đã điều tra rõ ràng rồi.
Luyện Khí tầng năm, vẫn dễ giải quyết thôi, thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài nữa.
Cứ trốn trong trường học cũng vô dụng, đến lúc Ngô Linh thị loạn lên.
Hai vị Trúc Cơ của trường học có lẽ cũng không lo xuể.
Trương Hỉ Tĩnh bay đi.
Ông đến tòa nhà của tập đoàn Trương thị, sai thuộc hạ đi tung tin tức bên phía tán tu.
Trong đêm tối, không ít người ở Ngô Linh thị, ánh mắt hóa thành sói đói nhìn chằm chằm vào khu Lưu Gia Trang.
——
——
Đêm khuya.
Chu Dương vươn vai một cái, lại cày cuốc cả đêm.
Theo tiến độ này, còn phải mất khoảng năm ngày nữa mới có thể luyện Mộc Giáp Phù đến viên mãn.
Chu Dương vừa nghĩ đến Mộc Giáp Phù của mình sau khi lột xác có thể bán được giá tốt là lại vô cùng vui vẻ.
Đến lúc đó sẽ có linh thạch thu vào, nếu lột xác một lần không được, vậy thì lột xác hai lần.
Chu Dương có thừa sức để cày!
......
Ngày hôm sau, Chu Dương lại cày từ sáng đến chiều.
"Mộc Giáp Phù cực phẩm mình dùng không tới, bán lại không dám bán!" Chu Dương cảm thấy hơi bất lực.
Mộc Giáp Phù cực phẩm đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, đối với Chu Dương mà nói chính là nguy hiểm.
Không dám bán, không có bối cảnh, không có thực lực tuyệt đối, làm sao dám đi bán?
Buổi chiều.
Chu Dương đến sân thể dục.
Lưu Li rất nhanh đã tới.
"Bắt đầu thôi." Chu Dương nói.
Lưu Li lắc đầu, "Hôm nay chỉ luyện một canh giờ, năm giờ ta phải ra ngoài một chuyến, chỉ luyện tập kiếm pháp cơ bản."
"Ra ngoài?" Chu Dương kinh ngạc nhìn Lưu Li.
"Về Lưu gia sao?" Chu Dương hỏi một câu.
Lưu Li gật đầu.
"Được thôi, đã vậy thì bắt đầu đi." Chu Dương nói, cầm thanh kiếm trong tay lên.
Lưu Li gật đầu, rút kiếm tấn công về phía Chu Dương.
......
Chạng vạng, Chu Dương ước lượng hai mươi viên linh thạch trong tay, nhìn Lưu Li rời đi.
"Lưu Li rời khỏi trường."
"Trường học an toàn như vậy, lại về Lưu gia sao? Mà rốt cuộc Lưu gia đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi thiên tài như Lưu Li cũng phải ở trong trường." Suy nghĩ của Chu Dương là, Lưu Li phải ở trong trường, chứng tỏ Lưu gia cần sự bảo vệ của hai vị Trúc Cơ trong trường.
Nghe Lưu Tô lão sư nói, Lưu gia dường như đang xảy ra biến cố.
Phượng Ngô Quả... Tà giáo... còn có dục vọng chiếm hữu đáng chết của Trương Minh Thanh... đều nằm trong phạm vi cân nhắc của Chu Dương.
Lưu Tô lão sư bảo Chu Dương chăm sóc Lưu Li... Thôi vậy, cũng không biết lão sư có biết Lưu Li rời trường không, cứ nói với Lý lão sư một tiếng là được.
Bản thân hắn cũng chẳng giúp được gì.
Lưu Tô lão sư bảo hắn chăm sóc Lưu Li, Chu Dương sao chăm sóc nổi, hắn không thể ra khỏi trường, trừ phi hai vị Trúc Cơ của trường đều không còn ở đây.
——
Chu Dương: Lý lão sư, Lưu Li ra khỏi trường rồi, ta cảm thấy nàng có nguy hiểm.
Lý Thanh Bình: Lưu Li ra khỏi trường? Ta biết rồi.
——
Chu Dương thấy Lý Thanh Bình nói vậy, hắn cũng không bận tâm nữa, coi như đã làm tròn nghĩa vụ.
Hắn nên làm gì thì làm nấy.
Bây giờ quay về phòng tu luyện.
Luyện thêm một lần Mộc Giáp Phù nữa cũng tốt.
Nếu không phải vì hai mươi viên linh thạch, Chu Dương thật sự không muốn luyện tập cùng Lưu Li.
......
Trên sân thượng tòa nhà dạy học, Lý Thanh Bình nhìn điện thoại không khỏi lắc đầu, nàng vừa mới trả lời tin nhắn của Chu Dương.
Chu Dương, nếu ngươi thật sự cảm thấy có nguy hiểm, với tư cách là một người bạn đã quen biết mấy tuần, vì sao ngươi không ngăn cản?
Ánh mắt nàng nhìn thấy Lưu Li đã ra khỏi khuôn viên trường.
Nàng gọi một chiếc xe taxi.
Tài xế là người thường.
Nhưng Lý Thanh Bình lại đi theo.
......
Chiếc xe chạy được một lúc lâu.
Trên xe, Lưu Li nhìn cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ, sắc mặt nàng dần trở nên lạnh lẽo.
Trên đường không có một chiếc xe nào, tuy là ngoại ô, nhưng lại không phải con đường dẫn đến Lưu Gia Trang.
"Đây không phải đường đến Lưu Gia Trang." Trong tay Lưu Li xuất hiện một thanh kiếm, kề lên cổ tài xế.
Sắc mặt tài xế cứng đờ, dường như không cảm nhận được sự sắc bén của lưỡi kiếm, rõ ràng máu đã chảy ra từ cổ nhưng lại không chút biểu cảm.
Lưu Li không nói hai lời, một kiếm cắt cổ tài xế.
Thế nhưng, máu tươi văng tung tóe, tài xế vẫn không chút biểu cảm điều khiển vô lăng, cho đến khi mất máu quá nhiều, không còn sức khống chế chiếc xe.