Tiêu Kiệt thầm rùng mình, trò chơi này vốn có lối dẫn dắt rất yếu, hệ thống hiếm khi nhắc nhở người chơi về cơ chế của nó, vậy mà lần này lại lên tiếng cảnh báo, xem ra việc xuống cổ mộ tuyệt đối là một chuyện cực kỳ nguy hiểm – còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng.
"Kiệt ca? Có xuống không?"
"Xuống cái gì mà xuống! Ngươi quên lời ta dặn rồi sao?" Tiêu Kiệt bực bội nói, "Ta còn bảo ngươi phải nhắc ta, sao chính ngươi lại động lòng trước rồi."
Ngã Dục Thành Tiên này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tật là dễ bốc đồng, thế này mà cũng dám xuống.
Loại cổ mộ kín mít này hoàn toàn khác với thế giới rộng mở bên trên, ở ngoài gặp phải quái vật không đánh lại còn có thể bỏ chạy, còn có thể lợi dụng môi trường xung quanh để xoay xở.
Nhưng một khi đã vào trong cổ mộ, lỡ như gặp nguy hiểm thì chạy cũng khó.
Hơn nữa, với cái tính của trò chơi này, bên trong cổ mộ chắc chắn không chỉ đơn giản là có quái vật, không chừng còn có cả cơ quan cạm bẫy, độc khí, tên bay các loại, nói không chừng chưa kịp thấy mặt mũi quái vật ra sao đã toi mạng rồi.
Tiêu Kiệt nói thế nào cũng không chịu vào.
"Vậy nhiệm vụ điều tra phải làm sao? Không vào thì điều tra thế nào được."
"Có gì mà không điều tra được? Chữ trên bia đá ngươi không phải đã thấy rồi sao? Rõ ràng là hắc bào nhân thần bí đã mở mộ huyệt để cướp đoạt hoặc giải phóng sức mạnh bên trong, hai ta quay về báo cáo tình hình này cho Dương Bách Xuyên là xong việc rồi còn gì."
"À, vậy sao? Thế có được không?"
Tiêu Kiệt hết lời để nói, "Vậy ngươi còn nghĩ gì nữa? Hai ta song đao phó hội, xông thẳng vào san bằng sào huyệt của quái vật à? Giết hắc bào nhân thần bí, tiêu diệt Quỷ Tướng chắc? Nghĩ viển vông gì thế, mau rút lui."
Ngã Dục Thành Tiên vẫn còn phân vân, "Hay là hai ta vào thám hiểm một chút, không đi sâu, chỉ xem xét quanh lối vào thôi? Biết đâu lại có phát hiện gì thì sao."
Tiêu Kiệt còn định giải thích thì bỗng nhiên – leng keng!
Tiếng chuông quái dị từ khu rừng phía sau truyền đến.
Tiêu Kiệt giật nảy mình.
"Mau rút lui!"
Hai người quay người men theo vách núi mà đi, nhưng vẫn chậm một bước, một bầy thi thể đông đảo lảo đảo từ trong rừng bước ra.
"Trốn đi."
Hai người nhanh chóng nấp sau bia đá.
May mà bia đá này cao to rộng rãi, đủ cho hai người ẩn nấp.
Chỉ thấy gã Cản Thi Nhân kia đang lùa đám thi thể tiến về phía cổ mộ, từng bầy hành thi, cương thi lặng lẽ bước vào mộ đạo, mang theo một cảm giác sát khí đến khó tả.
Tiêu Kiệt liếc nhìn gã Cản Thi Nhân –
Triệu Kỳ (Cản Thi Nhân): Tinh Anh, cấp 9. Điểm sinh mệnh: 440.
Lại là một Cản Thi Nhân mới.
Ngay khi phần lớn bầy thi thể đã tiến vào mộ đạo, đột nhiên, một con chó ăn xác hướng về phía bia đá mà tru lên những tiếng quái dị.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Kiệt nghe thấy tiếng kêu của thứ này, nghe rợn cả người, hoàn toàn khác với tiếng chó hoang sủa gắt hay tiếng chó săn gầm gừ hung tợn. Đó là một thứ âm thanh khàn đặc như tiếng khóc than, tựa như thanh quản của nó đã bị biến dị, khiến cho tiếng kêu cũng trở nên méo mó, vặn vẹo.
Nghe tiếng chó sủa, gã Cản Thi Nhân bỗng quay phắt lại nhìn về phía bia đá, đôi mắt dưới chiếc nón lá và khăn đen lóe lên ánh sáng xanh lè.
"Chạy!"
Tiêu Kiệt hét lên một tiếng, hai người vụt một cái từ sau bia đá lao ra, chạy thục mạng về hướng đã đến.
Gã Cản Thi Nhân khẽ lắc chuông, mấy con chó ăn xác lập tức đuổi theo.
Hai người hai chó một mạch xông vào rừng, chạy chưa được bao xa, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Kiệt quay đầu lại, không khỏi cười lạnh.
Chỉ có bốn con chó ăn xác đuổi theo.
Ha ha, vậy thì ta còn sợ gì nữa, chỉ là bốn con quái cấp sáu mà cũng dám ngông cuồng.
"Dừng lại, diệt sạch bọn chúng!"
Hai người hai chó lập tức dừng lại, bốn đấu bốn, rất công bằng.
Lần này Tiêu Kiệt dùng đao khiên, đối phó với loại quái vật có thân hình thấp như chó hoang và chó ăn xác, khiên vô cùng hữu dụng.
Thấy chó ăn xác xông tới, Tiêu Kiệt trực tiếp giơ khiên lên đỡ.
Rầm! Con chó ăn xác lao vào tấm khiên, bị hất văng xuống đất.
Thừa lúc con chó ăn xác bị hất ngã, Tiêu Kiệt liên tiếp chém tới hai đao.
-19!
-18!
Lực phòng ngự của thứ này quả thật mạnh hơn chó hoang nhiều.
Một đao ——
Vừa mới tụ lực, con chó ăn xác kia liền nhanh chóng lùi lại, hai con chó ăn xác hai bên lại từ trái phải kẹp công tới.
"Ta tới đây!" Ngã Dục Thành Tiên vung búa lớn xông lên, mặc cho một con chó ăn xác cắn vào người, một búa trực tiếp chém ngã một con.
Chẳng đợi con chó ăn xác kia đứng dậy, Tiêu Kiệt tung một chiêu xoay người chém, thuận thế kết liễu nó.
Con chó ăn xác cuối cùng còn muốn xông tới giúp sức, đã bị Nhục Cầu và Đao Ba hai đánh một, lao vào cắn xé.
So với Mã Khấu đến đi như gió, thế mạnh lực trầm, thứ này yếu hơn quá nhiều.
Tiêu Kiệt nhanh chóng áp sát con chó ăn xác thứ hai, đối phương thoắt trái thoắt phải, còn muốn vòng ra sau đánh úp, nhưng Tiêu Kiệt nào để nó được như ý, tấm khiên vẫn luôn chắn trước người.
Con chó ăn xác kia cuối cùng cũng không nhịn được mà bổ nhào tới.
Khiên đỡ, một đao hai đoạn!
Con chó ăn xác bị trọng thương còn muốn tiếp tục dây dưa, đã bị Tiêu Kiệt dùng một cú lộn nhào nối tiếp bằng chiêu lăn người chém hạ gục.
Bên kia, Ngã Dục Thành Tiên cũng mặc kệ bị tấn công, chém chết con chó ăn xác của mình.
Chỉ còn lại con bị Nhục Cầu và Đao Ba vây công.
Tiêu Kiệt và Ngã Dục Thành Tiên từ hai bên vây tới, chuẩn bị kết liễu nó.
Con chó ăn xác kia bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm như trâu rống, cái bụng gầy trơ xương của nó bỗng chốc phình to.
Nó nhanh chóng phình lớn như quả bóng bay được thổi hơi, toàn thân hiện lên một vẻ bán trong suốt.
Tiêu Kiệt đại kinh —— Mau lui!
Nhưng đã không kịp nữa, còn chưa đợi hắn hô lên, con chó ăn xác đã "Ầm" một tiếng! Nổ tung thành một đoàn sương máu màu xanh lục, nhanh chóng lan tỏa.
Hai người hai chó đều trúng chiêu, bị nhuộm thành một màu xanh lục đậm.
(Hết chương)