"Tí tách, tí tách..."
Pháo trúc xua tan ngàn tai ương, từ nay vạn sự hanh thông.
"Đùng! Đùng!"
Tiếng trống họa theo, càng lúc càng dồn dập.
"Chúc mừng! Chúc mừng!"
"Ngôn quán chủ, chúc mừng Vạn Thải Bố Trang khai trương, sau này nhất định mỗi ngày một tiến, tiền vào như nước."
"..."
Trước võ quán, từng vị khách thương, phú hộ miệng nói lời cát tường, dâng tặng quà mừng, đến bái phỏng.
Vạn Thải Bố Trang khai trương ngay cạnh Ngôn Thị Quyền Quán, tiếng chiêng trống rộn rã, náo nhiệt, đám đông chen chúc chật kín cả đường.
"Cùng vui, cùng vui."
Ngôn Cảnh Phúc cười đến mắt híp lại thành một đường, chắp tay liên tục với người đến:
"Chu công tử đã bao trọn Hồng Phúc tửu lâu, mấy vị cứ đến đó ngồi trước, lát nữa cùng nhau đến tửu lâu dùng bữa."
"Hồng Phúc tửu lâu?" Người đến lộ vẻ kinh ngạc:
"Chính là nơi đầu bếp Kinh thành đích thân xuống bếp, Chu công tử thật hào phóng, khó trách có thể kinh doanh được cơ nghiệp như vậy."
"Dễ nói, dễ nói." Ngôn Cảnh Phúc cười nói:
"Mời vào trong."
"Lam huynh."
Ông dừng động tác, nhanh bước tới đón người vừa đến:
"Huynh đến là được rồi, còn mang theo lễ vật gì chứ?"
"Ha ha..." Lam Kỳ Thắng cười, đưa lên quà mừng, thở dài:
"Khi trước Ngôn Thị Quyền Quán của huynh cùng Đao Quán nhà ta vốn là huynh đệ hoạn nạn trên con phố võ quán này, mới chỉ mấy tháng trôi qua, bên huynh đã thay da đổi thịt, ta đây chỉ còn biết ngưỡng mộ, ghen tị."
Hai người quen biết mấy chục năm, không cần những lời khách sáo, ghen tị là thật, chúc mừng cũng là lòng thành.
"Ai!"
Ngôn Cảnh Phúc lắc đầu:
"Việc làm ăn của võ quán vẫn cứ dở dở ương ương như vậy, chẳng qua là nhờ có Chu công tử chiếu cố, mới có thêm chút thu nhập khác."
"Nhờ tốt, nhờ tốt a!" Hắn nhìn sang hiệu buôn vải mới khai trương bên cạnh, hai mắt sáng lên:
"Vừa mới khai trương, đã có thể thu hút được thương lái bốn phương, mai này e rằng các hiệu buôn vải ở Việt Thành phải lấy Vạn Thải làm đầu."
"Vải đỏ, lụa xanh, nghe nói ngay cả ở Kinh thành cũng không có loại vải tốt như vậy."
"À phải!"
Hắn hạ giọng:
"Để lại cho ta ba thước vải đỏ, tháng sau nhà ta có hỷ sự."
Vạn Thải Bố Trang hôm nay mới chính thức khai trương là thật, nhưng mấy ngày trước đã có một đợt hàng nhỏ được xuất ra, danh tiếng sớm đã vang xa.
Hiện tại, vải của Vạn Thải ở Việt Thành vô cùng đắt hàng, nếu không hẹn trước thì phải đợi rất lâu mới mua được.
Đặc biệt là khách lẻ.
Bố Trang chủ yếu cung cấp hàng cho các lái buôn vải, cửa hàng may mặc ở khắp nơi, những mối nhỏ ba thước, hai thước thường không làm.
"Có phải là Vân Nhi xuất giá?" Ngôn Cảnh Phúc nói:
"Ta đã để lại vải cho huynh rồi, lúc về cứ mang theo là được, đừng khách sáo, hôm nay khách nào đến cũng có phần."
"Đa tạ." Lam Kỳ Thắng chắp tay:
"Chu công tử đâu?"
"Ở tửu lâu." Ngôn Cảnh Phúc kéo hắn vào trong:
"Vào trong ngồi trước đi, đợi thêm mấy người bạn cũ nữa, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu mọi người cùng gặp Chu công tử."
…………
Hồng Phúc tửu lâu.
Ngôn Tú Tâm gõ cửa phòng, sau khi nghe thấy tiếng đáp lời mới đẩy cửa bước vào.
"Công tử."
"Người của Bách Tú Phường muốn gặp ngài."
"Bách Tú Phường?" Chu Cư ngẩng đầu, nhíu mày:
"Một trong Hoa Nhai Thất Phường?"
"Dạ." Nàng thở dài:
"Nô tỳ đã nói hôm nay công tử phải chiêu đãi khách, không tiện gặp mặt, bọn họ nói mình cũng là khách."
"Được rồi!" Nàng còn chưa dứt lời, thân thể đã bị đẩy ra, ba gã thanh niên lêu lổng lắc lư bước vào phòng.
Kẻ đi đầu tuy mình mặc hoa phục, lại cho người ta cảm giác như khỉ đội mũ, chắp tay cười nói:
"Nghe danh Chu công tử đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên bất phàm, tiểu nhân Triệu Nhị, một quản sự của Bách Tú Phường."
"Triệu quản sự." Hắn nâng chén trà lên nhấm nháp:
"Có phải là đến mua vải cho các cô nương trong phường? Chỗ ta chỉ là hiệu buôn vải, muốn may đo thì phải đến cửa hàng may mặc."
"Ha ha..." Gã cười lớn, tự nhiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhướng mày nói:
"Chu công tử nói đùa rồi, Triệu mỗ hôm nay đến là muốn cùng Chu công tử bàn một mối làm ăn, một mối làm ăn lớn."
"Ồ!" Hắn lộ vẻ nghi hoặc:
"Giữa chúng ta có thể bàn chuyện làm ăn gì?"
Bách Tú Phường là kỹ viện làm nghề mua da bán thịt, dù có tìm khách, cũng không tìm đến một hiệu buôn vải mà phần lớn là nữ công nhân.
"Đương nhiên là có thể!"
Gã nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng:
"Nghe nói hiệu buôn vải của Chu công tử đang tuyển nữ công nhân, ta thấy, tiền công trả cho cũng không hề rẻ."
"Đúng vậy." Hắn hiểu rõ:
"Triệu quản sự có thể tìm cho hiệu buôn vải những nữ công nhân thích hợp?"
"Không chỉ thích hợp, mà còn rẻ nữa." Gã cười toe toét:
"Chu công tử chắc cũng hiểu rõ về chúng ta, mỗi tháng trong tay ta đều có mấy chục người phụ nữ chờ xử lý."
"Trong phường không phải loại phụ nữ nào cũng cần, có những người không lên được mặt bàn, hầu hạ đàn ông không xong, nhưng làm mấy việc như là nhuộm, dệt thì không khó."
Gã chậm rãi nói:
"Đưa người về hiệu buôn vải, chỉ cần không để bọn họ trốn thoát, chẳng phải là mặc cho Chu công tử tùy ý bài bố?"
"Người khác làm một phần việc, bọn họ có thể làm ba phần, người khác phát ba đồng tiền, bọn họ chỉ cần không chết đói là được."