Chương 21: [Dịch] Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác

Rời Xa (1)

Phiên bản dịch 5017 chữ

Sau Tết không lâu.

Quán rượu.

Tiếng cười nói rộn ràng, chén tạc chén thù.

Một đám thanh niên tài tuấn của huyện Lạc Bình tụ tập đông đủ, nghe nhạc xem múa, uống rượu hát ca, phóng túng tuỳ ý.

"Chu huynh."

Lãnh Hình ánh mắt mơ màng men say, nâng chén rượu ra hiệu:

"Đều là người cùng trang lứa, không cần câu nệ, rượu ngon thế này bỏ phí chẳng phải đáng tiếc sao?"

"Ợ..."

Hắn nấc một tiếng, nói:

"Hàng năm sau Tết, bọn ta đều sẽ tìm chỗ tụ tập, sau này Chu huynh đừng quên tới."

Giới trẻ huyện Lạc Bình có vòng quan hệ riêng, lần này gọi Chu Cư tới chính là định giới thiệu hắn vào.

"Nhất định." Chu Cư ôm quyền chắp tay:

"Có điều rượu thì xin miễn, đang trong thời gian chịu tang, không tiện uống rượu."

"Hừ!" Thiếu gia Vạn gia là Vạn Kinh đứng bên cạnh nghe vậy hừ lạnh, đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn:

"Người từ Phủ Thành tới đúng là khác biệt, mời rượu cũng không uống, e là không coi chúng ta ra gì."

"Vạn Kinh, không biết nói gì thì ngậm miệng lại." Hà Lạc Sơn nhíu mày:

"Chu huynh có thể đến đã là nể mặt chúng ta rồi, lấy trà thay rượu cũng như nhau cả, ta kính Chu huynh một chén."

"Vốn là thế, làm gì có lắm chuyện như vậy!" Vạn Kinh vẻ mặt không phục:

"Rõ ràng là lấy cớ chịu tang, đừng nói uống chút rượu, có kẻ cha mẹ vừa mất còn thành thân nữa là..."

"Rầm!"

Lãnh Hình một tay lật tung bàn ăn, trợn mắt giận dữ:

"Thằng họ Vạn kia, mày dám nói lại câu nữa xem!"

?

Chu Cư lộ vẻ nghi hoặc.

"Bình Như Tuyết đã đồng ý gả vào Lãnh gia." Hà Lạc Sơn ghé vào tai hắn thì thầm:

"Từ vị hôn thê ban đầu, đột nhiên sắp thành thím Hai, Lãnh Hình dạo này đang nén một bụng tức."

Vạn Kinh cũng nhận ra mình lỡ lời, nhưng hắn tính tình cổ quái, cứng cổ không chịu xin lỗi.

"Muốn ăn đòn!"

"Loảng xoảng..."

"Đừng ra tay! Cản họ lại!"

Theo một tiếng quát giận dữ, hiện trường lập tức hỗn loạn, mọi người tay chân luống cuống tách hai người ra.

"Vạn Kinh!"

Hoa Văn Hoa nhà họ Hoa lớn tuổi nhất, không nhịn được mắng:

"Ngươi không thể ngậm cái miệng thối của mình lại được à, có lúc đến ta còn muốn tát ngươi mấy cái."

"Hiếm khi mới tụ tập được..."

"Kia là cái gì?"

Một đám người đang tranh cãi, bên cửa sổ bỗng có người kinh ngạc kêu lên, chỉ thấy chỗ cổng thành không biết từ lúc nào đã bốc lên ánh lửa, lại còn có xu hướng ngày càng lớn, lan ra xung quanh.

"Cháy à?"

"Cổng thành sao lại cháy được?"

"..."

Mọi người nhất thời quên đi tranh cãi vừa rồi, kéo đến bên cửa sổ nhìn ra xa, vẻ mặt cũng ngày càng nghiêm trọng.

Tiếng hò hét chém giết, tiếng huyên náo vọng lại từ xa, mọi thứ sao mà quen thuộc đến thế.

Giống như,

Cái đêm Bình gia bị Hắc Hổ Bang diệt môn!

Cho đến khi một tiếng thét chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc.

"Cướp phá thành!"

"Không cần sợ." Hà Lạc Sơn sắc mặt trắng bệch, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Lần này để diệt cướp, huyện nha đã chuẩn bị binh lực hùng hậu, hộ vệ hai nhà Tôn, Chu đều đông đủ, nghe nói còn có cao thủ từ Phủ Thành tới trấn giữ, đám người Hắc Hổ Bang lúc này dám xông vào thành, chẳng khác nào tự tìm đường chết."

Nói đến cuối, giọng hắn càng lúc càng nhanh, vẻ mặt kích động.

"Ờ thì..." Vạn Kinh hai mắt đờ đẫn, giọng nói run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ như gặp ma:

"Những người ngươi nói, bây giờ đều không có trong thành."

"Hả?" Hà Lạc Sơn quay phắt lại:

"Không ở trong thành thì ở đâu?"

"Họ ra khỏi thành rồi." Lãnh Hình nghiến chặt răng, giọng trầm xuống:

"Hôm qua, huyện nha, hai nhà Tôn Chu đã dẫn toàn bộ cao thủ ra khỏi thành diệt cướp, bây giờ chắc vẫn còn đang trên đường."

Thôi xong!

Đồng tử Chu Cư co rút lại.

Cao thủ không có ở đây, huyện Lạc Bình trước mặt đám thổ phỉ hung hãn của Hắc Hổ Bang chẳng phải là dê đợi làm thịt sao?

Hơn nữa...

Người của Hắc Hổ Bang lại chọn thời cơ trùng hợp đến vậy, nếu nói không có nội ứng, tuyệt đối không thể nào.

"Lửa cháy về phía huyện nha rồi."

Hoa Văn Hoa run giọng nói:

"Huyện lệnh, sư gia đều ở đó, lần này toi thật rồi."

"Đi!"

Lãnh Hình xoay người chạy xuống lầu:

"Mau về nhà!"

Bọn họ là con cháu nhà giàu trong thành, nhà nào cũng có hộ viện canh giữ, đối mặt với loạn cục đương nhiên ở nhà là an toàn nhất.

"Ào ào..."

Có người dẫn đầu, những người khác cũng phản ứng lại, ùa cả xuống lầu, lúc này quán rượu đã sớm loạn thành một đoàn, hoàn toàn không ai để ý tới Chu Cư vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chu Cư chắp tay sau lưng đứng ở tầng hai, nhìn ngọn lửa đang lao về phía huyện nha, và cả cảnh hỗn loạn đang lan nhanh.

"Xem ra, hỗn loạn nhất thời sẽ không kết thúc, về Chu phủ..."

Hắn khẽ lắc đầu:

"E là không kịp nữa rồi."

Vì chuẩn bị vui chơi cả đêm, nên chuyến này hắn không cho Tần Bá đi theo, chỉ có một mình hắn tới.

Bây giờ Hắc Hổ Bang đã phá tan huyện nha, đốt phá khắp nơi, chặn mất đường về, lúc này quay về không chừng sẽ gặp phải đám cướp.

Đã vậy...

"Đến dược phòng!"

Dược phòng có dược tề đã pha chế sẵn, lấy thuốc rồi trực tiếp đến Việt Thành ở thế giới khác lánh tạm, đợi qua giai đoạn này rồi quay lại.

“Mau lên!”

Vương chưởng quỹ vội vàng sai người bịt kín bên ngoài, lại lấy ván gỗ gia cố, như vậy vẫn có chút không yên tâm.

Bạn đang đọc [Dịch] Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác của Mông Diện Quái Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7d ago

  • Lượt đọc

    67

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!