Từ Phượng Niên bình thản nói: “Vốn dĩ ta đã định đi một chuyến Long Hổ Sơn, giờ đây càng phải đến Thiên Sư phủ để xem thử phong thái vũ y khanh tướng của bọn họ.”
Hồng Thử dịu dàng xoa bóp đôi vai Từ Phượng Niên, thế tử điện hạ luyện đao xong, thân thể vốn yếu ớt đã cường tráng hơn nhiều, cả thể phách lẫn khí phách đều tiến bộ vượt bậc. Nếu nói trước kia Hồng Thử xoa bóp nhẹ nhàng như thêu hoa, thì bây giờ nếu không dùng sức như gõ chuông gióng trống, e rằng Từ Phượng Niên cũng chỉ thấy như đang gãi ngứa. Hồng Thử dịu giọng nói: “Điện hạ, người thật sự muốn rời khỏi đất Lương nữa sao?”
Từ Phượng Niên gật đầu, nửa đùa nửa thật cười nói: “Nhưng chuyến này ra ngoài không phải để làm kẻ khốn cùng, thân là thế tử điện hạ, ta phải phô trương cho đủ uy thế. Long Hổ Sơn, Thượng Âm Học Cung, Hạ Mã sơn trang của Hiên Viên thế gia, Việt Vương Kiếm Trì, Lạc Thần Viên bên bờ Lạc Thủy, những nơi trước đây không dám đến, đều phải đi một chuyến. Hồng Thử, ngươi có đi cùng không?”
Hồng Thử lắc đầu, đáng thương nói: “Có thể không đi được không, điện hạ?”