Phản ứng đầu tiên của Đại Cương Nha khi nhìn thấy Trần Bình An chính là, trẻ, quá trẻ!
Nam Tuyền Lý Hạng Trấn Phủ Ty lại cử một sai dịch trẻ tuổi như vậy đến Hổ Bào đổ phường của gã thu nhạc quyên ngân sao!?
Đùa chắc!
Theo lệ cũ, muốn thu nhạc quyên ngân của Hổ Bào đổ phường, đâu phải chỉ đến một lần, hai lần, ba lần là xong, phải đi đi về về giày vò mấy bận. Thế mà năm nay, theo gã biết, các cửa hàng xung quanh đã có sai dịch đến tận cửa thu nhạc quyên ngân từ hai ngày trước.
Hổ Bào đổ phường của gã đợi hai ngày mà chẳng thấy sai dịch nào ghé qua, chỉ có người bên dưới báo lại, nói có sai dịch đến trước cửa nhìn một cái rồi rời đi.
Vốn tưởng Nam Tuyền Lý Hạng Trấn Phủ Ty đang ấp ủ chiêu trò gì lớn, ai ngờ, chỉ có thế này thôi sao!?
Chỉ đến hai tên sai dịch!?
“Ngươi chính là Đại Cương Nha!?” Trần Bình An vẻ mặt vô cảm nhìn Đại Cương Nha, giọng điệu lạnh nhạt.
Hửm!?
Tim Đại Cương Nha khẽ thắt lại, nhất thời không đoán ra được lai lịch của Trần Bình An.
Chuyện gì thế này!
Sai dịch Trấn Phủ Ty đến cửa, những năm trước đều tươi cười niềm nở, tên này bây giờ đang giở trò quỷ gì vậy!
“Lớn mật! Đây là hộ pháp Hổ Đầu Bang, Nha Gia!”
Đại Cương Nha còn chưa lên tiếng, một tên đàn em trung thành phía sau đã đứng ra lớn tiếng quát tháo.
Xoẹt!
Một vệt đao quang lóe lên, chém thẳng về phía tên đàn em vừa lên tiếng.
Tốc độ đao quang không chậm, không hề có dấu hiệu nương tay.
Tên đàn em phản ứng không kịp, mắt thấy sắp bị chém trúng.
Đại Cương Nha đứng bên cạnh lập tức ra tay, một quyền đấm thẳng vào thân đao.
Keng!
Thân đao rung lên bần bật. Lực lượng khổng lồ khiến thanh đao lệch hướng, chém vào khoảng không.
Mồ hôi lạnh sau lưng tên tiểu tốt lập tức túa ra.
Hắn chỉ muốn thể hiện lòng trung thành, nổ vài câu cho oai. Đối phương lại không nói một lời đã vung đao chém tới! Không một chút điềm báo, đây là nhân vật tàn nhẫn cỡ nào!
Đại Cương Nha cũng giật nảy mình! Gã không phải sợ phiền phức, mà là bị phản ứng của Trần Bình An dọa cho khiếp vía.
Đối phương đến đây để thu nhạc quyên ngân, hay là đến gây sự đánh nhau!
Trải qua bao nhiêu lần Trấn Phủ Ty thu nhạc quyên ngân, gã chưa bao giờ gặp phải tình huống như hiện tại.
Mấy tên côn đồ sau lưng Đại Cương Nha cũng đồng loạt rút binh khí bên hông, chĩa thẳng về phía Trần Bình An, tư thế giương cung bạt kiếm.
Tằng Cát Hà đứng sau Trần Bình An thì hoàn toàn sợ ngây người!
Trần đầu, dũng mãnh thế sao!
Đây là địa bàn của người ta đó!
“Sai gia không nói một lời đã rút đao tương hướng, là đang khinh Hổ Đầu Bang ta không người sao!?”
Đại Cương Nha lớn tiếng chất vấn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Bình An, quan sát phản ứng của hắn. Gã có thể leo lên được tầng lớp cao của Hổ Đầu Bang, ngoài thực lực ra thì còn có cả đầu óc!
Gã không tin sai dịch của Trấn Phủ Ty lại là một kẻ điên, vô duyên vô cớ gây sự với Hổ Đầu Bang của bọn gã.
Chỉ cần trong mắt tên sai dịch đối diện có một tia né tránh, hoặc một sự điên cuồng cố tỏ ra mạnh mẽ, gã sẽ không chút do dự sai người tóm lấy đối phương ngay.
“Bản sai đại diện Trấn Phủ Ty đến đây, ngươi thân là chủ sự sòng bạc không chào đón thì thôi. Kẻ dưới trướng ngươi còn dám chỉ vào mặt bản sai mà mắng! Rốt cuộc là bản sai khinh Hổ Đầu Bang các ngươi không người? Hay là ngươi, Đại Cương Nha, cố ý dung túng thủ hạ khiêu khích uy nghiêm của Trấn Phủ Ty!”
Trần Bình An lời lẽ đanh thép, không giận mà uy. Cảnh giới võ đạo mang lại cho hắn không chỉ là thực lực, mà còn là khí thế được hun đúc một cách vô hình.
Phản ứng của Trần Bình An hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đại Cương Nha. Tội danh khiêu khích uy nghiêm của Trấn Phủ Ty khiến suy nghĩ trong lòng Đại Cương Nha lập tức thay đổi.
“Sai gia, hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm! Bọn ta nào dám khiêu khích uy nghiêm của Trấn Phủ Ty chứ. Đều là do kẻ dưới không hiểu chuyện!”
Đại Cương Nha nặn ra một nụ cười trên mặt.
“Hay là sai gia vào trong ngồi một lát! Uống chút trà, nguôi giận!”
“Được!” Trần Bình An gật đầu, sải bước đi theo hướng Đại Cương Nha chỉ, không hề có chút sợ hãi. Cứ như thể hắn đang đi trong nhà mình, chứ không phải trọng địa Hổ Bào đổ phường của Hổ Đầu Bang.
Sự điềm tĩnh của Trần Bình An khiến ánh mắt Đại Cương Nha lóe lên. Gã càng cảm thấy việc mình xuống nước, không nổi nóng là một quyết định đúng đắn.
Nhìn bộ dạng có chỗ dựa không sợ hãi của đối phương, nếu thật sự đấu đá, e rằng còn chẳng biết sẽ gây ra rắc rối gì.
“Sai gia, mời!” Đại Cương Nha cười, dẫn Trần Bình An vào cánh cửa bên trong.
Tằng Cát Hà nhìn quanh, thấy mấy tên côn đồ tiểu tốt đang nhìn chằm chằm như hổ đói, không khỏi rùng mình một cái. Hắn cố lấy hết can đảm, theo sát Trần Bình An.
Bên trong cửa là một căn phòng được bài trí khá xa hoa.
Không chút khách sáo, Trần Bình An đường hoàng ngồi xuống ghế chủ vị.
Nhận thấy sự tự tin và thản nhiên của Trần Bình An, ánh mắt Đại Cương Nha liên tục lóe lên. Gã cố nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh.
“Còn không mau dâng trà cho sai gia!”
Đại Cương Nha ra lệnh cho tên côn đồ tiểu tốt phía sau, rồi quay đầu cười nhìn Trần Bình An.
“Không biết sai gia hôm nay đến đây, có việc hệ trọng gì?”
Trần Bình An ngẩng đầu, nhìn Đại Cương Nha, không nói gì, cứ thế nhìn gã chằm chằm.
Đại Cương Nha cố gượng cười, cũng nhìn lại Trần Bình An.
Mãi đến khi cơ mặt Đại Cương Nha cảm thấy hơi co giật, giọng Trần Bình An mới vang lên.
“Đại Cương Nha, ngươi hỏi bản sai những câu này, ngươi thấy có cần thiết sao? Bản sai vì sao đến đây, lòng ngươi còn không rõ hơn bản sai ư!”
Trần Bình An mặt không chút ý cười, ánh mắt dán chặt vào mặt Đại Cương Nha.
“Sai gia oan cho ta quá! Ta thật sự không biết mà.”
Đại Cương Nha lớn tiếng kêu oan.
Trong lòng lại dâng lên một tia kiêng kỵ đối với Trần Bình An. Đây là một kẻ tàn nhẫn!
Nếu là kẻ tầm thường dám nói chuyện với gã như vậy, gã đã sớm sai người băm vằm hắn rồi. Nhưng đáng tiếc, người ngồi trước mặt gã không phải kẻ tầm thường!
Là sai dịch của Nam Tuyền Lý Hạng Trấn Phủ Ty, sai dịch chính thức!
Trẻ tuổi như vậy đã trở thành sai dịch chính thức của Trấn Phủ Ty, gã không tin đối phương không có chút bối cảnh nào.
Hơn nữa, từ nãy đến giờ, qua một loạt biểu hiện, đối phương thu phóng cảm xúc tự nhiên, kiểm soát đúng mực. Tuyệt đối không phải là kẻ nóng nảy cuồng loạn đơn thuần! Không thể xem thường!
Bốp!
Trần Bình An vỗ mạnh một chưởng lên mặt bàn.
“Đại Cương Nha, ngươi biết rõ mà còn giả hồ đồ! Là Trấn Phủ Ty ta cho ngươi mặt mũi quá rồi phải không!”
Mặt bàn rung chuyển, mơ hồ xuất hiện một vết nứt.
Tằng Cát Hà đứng sau Trần Bình An, chỉ cảm thấy trái tim mình như hẫng mất nửa nhịp.
Đây...
Trần đầu, Trần đầu, đừng dũng mãnh thế chứ!
Bọn ta đến đây là để thu nhạc quyên ngân, không phải đến gây sự tìm chết, ngài cứ từ từ thôi chứ!
Cứ thế này, tiểu Tằng ta chịu không nổi mất!
“Ngươi!”
Nếu người ngồi đây là một vị hộ pháp khác của Hổ Đầu Bang, Toàn Phong Lang, e rằng Lang Gia đã chẳng nói chẳng rằng mà lao vào sống mái một trận với Trần Bình An rồi!
Chỉ là, người ngồi đây lại là Đại Cương Nha!
Nét giận dữ trên mặt Đại Cương Nha chợt lóe lên rồi biến mất, bị gã cố nén xuống.
“Sai gia, mặt mũi của Đại Cương Nha ta là do tự mình giành lấy, chứ không phải ai ban cho! Còn nữa, đừng có hở ra là lại lôi Trấn Phủ Ty ra dọa ta! Đại Cương Nha ta sắp không nhịn nổi nữa đâu!”
Đại Cương Nha ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Bình An.