Ngay khi Cơ Vô Lực cùng đám người chuẩn bị ra tay với Ba Bế, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên quét qua toàn trường.
Luồng khí tức này trầm trọng như núi cao, đè ép khiến mọi người không thở nổi. Đường Sát và Cơ Vô Lực sắc mặt đại biến, trong lòng tức khắc dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
"Tông Sư!" Cơ Vô Lực đồng tử co rụt lại, lập tức nhận ra nơi này thế mà còn ẩn giấu một vị cường giả cấp bậc Tông Sư!
Hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía trên mái nhà. Chỉ thấy một bóng người áo trắng đang tĩnh lặng đứng đó, trong lòng ôm một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn xuống đám người phía dưới.
"Ngươi là kẻ nào?" Cơ Vô Lực trầm giọng hỏi, ngữ khí mang theo vài phần cảnh giác.
Kiếm khách áo trắng không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn, tựa như đang nhìn một lũ kiến hôi.
Cùng lúc đó, Ba Bế lại lộ vẻ mừng rỡ, giống như vớ được cọc gỗ cứu mạng. Gã vội vàng gào lên: "Tiêu đại nhân! Mau cứu ta!"
Nói đoạn, gã chẳng màng tới vòng vây của Cơ Vô Lực, liều mạng xông ra ngoài, lảo đảo chạy đến bên cạnh kiếm khách áo trắng, gương mặt tràn đầy vẻ may mắn sau khi thoát chết.
"Tiêu đại nhân, ngài cuối cùng cũng tới rồi!" Ba Bế thở hổn hển, ngữ khí mang theo vài phần nịnh nọt.
Kiếm khách áo trắng Tiêu Ngạc liếc nhìn Ba Bế một cái, đôi mày hơi nhíu lại, giọng nói lộ rõ vẻ bất mãn: "Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, ngươi làm môn khách Tống gia kiểu gì vậy?"
Ba Bế nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, vội vàng giải thích: "Tiêu đại nhân, thực lực của đám Thất Thập Nhị Địa Sát này vượt xa dự liệu của chúng ta, đặc biệt là tên Cơ Vô Lực kia, thế mà lại phá được tráo môn của ta..."
Tiêu Ngạc hừ lạnh một tiếng, ngắt lời giải thích của Ba Bế: "Phế vật chính là phế vật, tìm lý do cái gì?"
Ba Bế bị mắng tới mức không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì giữ được mạng già.
Tiêu Ngạc không thèm để ý đến Ba Bế nữa, mà chuyển ánh mắt về phía Cơ Vô Lực và Đường Sát, lạnh lùng hỏi: "Dương Thiên Bảo nói trong quặng mỏ có linh thạch, là thật sao?"
Ba Bế vội vàng gật đầu, ngữ khí cấp thiết: "Là thật! Mấy ngày trước chúng ta đã âm thầm thăm dò qua, dưới lòng quặng mỏ đó xác thực có linh khí dao động, tuyệt đối không sai được!"
Tiêu Ngạc nghe xong, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, khẽ gật đầu: "Nếu đã như vậy, thì mau chóng giải quyết đám người này, sau đó đến quặng mỏ xem xét."
Dứt lời, ánh mắt lão một lần nữa quét qua đám người Cơ Vô Lực, ngữ khí đầy vẻ khinh miệt: "Một lũ chuột nhắt không biết từ đâu chui ra, mà cũng dám tự xưng Thất Thập Nhị Địa Sát?"
"Hôm nay liền để các ngươi vẫn lạc tại đây..."
Cơ Vô Lực nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, trong lòng thầm cảnh giác. Tuy thực lực hắn bất phàm, nhưng đối mặt với cường giả cấp bậc Tông Sư, áp lực vẫn vô cùng to lớn.
"Phiền phức rồi... chuẩn bị chạy trốn." Cơ Vô Lực thấp giọng nhắc nhở.
Đường Sát gật đầu, nắm chặt trường đao trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngạc, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Tiêu Ngạc cười lạnh một tiếng, chậm rãi rút thanh trường kiếm trong lòng ra. Kiếm quang như tuyết, hàn khí bức người, dường như đến cả không khí cũng bị đóng băng.
"Nếu các ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi." Tiêu Ngạc lạnh lùng nói, ngữ khí mang theo sát ý nồng đậm.
Tuy nhiên, ngay khi lão chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức còn khủng bố hơn từ phía xa truyền đến. Luồng khí tức kia thâm thúy như vực thẳm, dường như khiến cả thiên địa cũng phải run rẩy.
Đồng thời, ánh mắt lão mơ hồ nhìn thấy một bóng người ở phía xa.
Sắc mặt Tiêu Ngạc trong nháy mắt đại biến, động tác trên tay cũng khựng lại. Lão đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía bóng tối xa xăm, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh và kiêng dè.
"Luồng khí tức này... chẳng lẽ là..." Tiêu Ngạc lẩm bẩm tự nhủ, ngữ khí mang theo vẻ không thể tin nổi.
Lão trầm mặc giây lát, sau đó hừ lạnh một tiếng, thu lại trường kiếm, nói với Ba Bế: "Đi!"
Ba Bế nghe vậy liền ngẩn người: "Tiêu đại nhân, chuyện này... chuyện này là sao? Chúng ta không phải định giải quyết bọn hắn sao?"
Tiêu Ngạc lạnh lùng liếc gã một cái, ngữ khí đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Bớt nói nhảm, đi!"
Dứt lời, thân hình lão lóe lên, trong nháy mắt biến mất vào màn đêm. Ba Bế tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám kháng lệnh, vội vàng đi theo.
Đường Sát và những người khác nhìn bóng lưng Tiêu Ngạc và Ba Bế rời đi, nhất thời có chút ngơ ngác.
"Chuyện... chuyện này là thế nào?" Đường Sát gãi đầu, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Cơ Vô Lực thì như suy tư điều gì nhìn về phía bóng tối xa xăm, thấp giọng lẩm bẩm: "Là Vệ Trang đại nhân sao..."
Trong lòng hắn hiểu rõ, người có thể bức lui một vị cường giả cấp bậc Tông Sư, chỉ có Vệ Trang mới có thực lực như vậy.
"Xem ra, thiếu chủ đã sớm liệu được sẽ có cường giả nhúng tay, nên mới để Vệ Trang đại nhân âm thầm tọa trấn." Cơ Vô Lực thầm nghĩ, càng thêm bội phục sự mưu sâu kế hiểm của Ôn Vô Đạo.
Cùng lúc đó, trong bóng tối xa xa, Vệ Trang tĩnh lặng đứng trên nóc một tòa cao lâu, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Thanh Sa Sỉ Kiếm trong tay hắn tỏa ra hàn quang nhàn nhạt, dường như đến cả ánh trăng cũng bị nó nuốt chửng.
"Một tên Tông Sư, thế mà ngay cả dũng khí rút kiếm cũng không có, thật nực cười." Vệ Trang cười lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần khinh miệt.
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, biến mất trong màn đêm, tựa như chưa từng xuất hiện.
Đêm đã khuya, hình dáng Phù Phong Thành ở phía xa dần trở nên mờ ảo, như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Tiêu Ngạc đứng giữa một vùng hoang dã, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Phù Phong Thành, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đôi bàn tay lão khẽ run rẩy, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau luồng khí tức khủng bố vừa rồi.
"Đại Tông Sư... không, thậm chí còn mạnh hơn..." Tiêu Ngạc thấp giọng lẩm bẩm, ngữ khí mang theo vẻ không thể tin nổi và sự kiêng dè sâu sắc.
Lão vốn là một kiếm khách cấp bậc Tông Sư, cả đời trải qua vô số trận sinh tử chiến, cao thủ từng gặp cũng không ít.
Nhưng luồng khí tức vừa rồi lại khiến lão cảm thấy một áp lực chưa từng có. Loại kiếm ý phong mang tất lộ đó dường như có thể xé rách cả thiên địa, khiến lão ngay cả dũng khí rút kiếm cũng không có.
"Một tòa thành nhỏ nơi biên cương, sao lại có tồn tại khủng bố đến nhường này?" Trong lòng Tiêu Ngạc tràn đầy nghi hoặc và chấn kinh. Lão hồi tưởng lại luồng khí tức đó, trong lòng vẫn cảm thấy một trận hàn ý.
Luồng khí tức kia mạnh hơn bất kỳ vị Đại Tông Sư nào lão từng gặp, thậm chí còn cho lão một loại ảo giác — đó căn bản không phải Đại Tông Sư, mà là tồn tại ở tầng thứ cao hơn. Thế nhưng, khí thế áp đảo đó lại chưa đạt đến mức độ của cường giả Niết Bàn cảnh trong truyền thuyết.
"Chẳng lẽ... là Bán Bước Niết Bàn?" Tiêu Ngạc trong lòng bỗng chấn động, mắt lóe lên một tia kinh hãi.
Bán Bước Niết Bàn là cảnh giới nằm giữa Đại Tông Sư và Niết Bàn cảnh, tuy chưa thực sự bước chân vào Niết Bàn cảnh, nhưng thực lực đã vượt xa Đại Tông Sư thông thường. Tồn tại như vậy, dù là nhìn khắp cả Linh Vũ đại lục cũng chỉ hiếm như lông phượng sừng lân.
"Phù Phong Thành... Thất Thập Nhị Địa Sát... bọn hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào?" Tiêu Ngạc nhíu chặt mày, trong lòng đầy rẫy nghi hoặc và bất an.
"Không, có lẽ không phải Thất Thập Nhị Địa Sát, người đó chắc hẳn không thuộc về bang phái nhỏ bé này, hay nói cách khác, Thất Thập Nhị Địa Sát chỉ là quân cờ đi trước của thế lực đứng sau hắn?"
...........................