Hắn muốn học các nghề phụ khác như luyện khí, phù lục, trận pháp có lẽ sẽ hơi phiền phức, nhưng học luyện đan lại rất dễ dàng.
Bởi vì Tô gia am hiểu nhất chính là trồng linh dược, bao năm qua phát triển theo hướng này, cả dược sư và luyện đan sư đều có nhiều tiến triển.
Thậm chí còn mở một đan các trong phường thị tu tiên giả dưới trướng Vân Kiếm Tông, dùng để buôn bán linh dược và đan dược.
“Có điều, muốn học luyện đan tốt nhất vẫn nên đến dược điền làm dược đồ trước, học cách nhận biết linh dược, đợi đến khi học thành, là có thể bái các trưởng bối luyện đan sư trong gia tộc làm thầy.” Tô Du có chút do dự.
Rời khỏi gia tộc để đến dược điền, tuy nơi đó có cường giả của gia tộc trấn giữ, nhưng ít nhiều vẫn có nguy cơ tiềm ẩn.
Thỉnh thoảng còn có yêu thú tấn công dược điền.
Trong tối, còn phải đề phòng Lâm gia giở trò xấu.
Sau một thoáng do dự, Tô Du cắn răng quyết định đến dược điền làm dược đồ, hiện tại là thời cơ tốt nhất, hắn mỗi ngày đều có không ít thời gian rảnh rỗi, không thể lãng phí.
Đợi học thành, hắn có thể học luyện đan thuật, điều này có lợi cho việc tu luyện của hắn sau này.
So với việc đó, chút nguy hiểm khi đến dược điền chẳng đáng là gì, vẫn có thể chịu đựng được.
Huống hồ, làm dược đồ còn có thể nhận thêm một phần tài nguyên cung cấp hằng tháng.
Nghĩ thông suốt rồi, Tô Du tìm đại trưởng lão nhận nhiệm vụ đến dược điền làm dược đồ, đại trưởng lão Tô Mông Sơn cười nói: “Vừa hay dược điền đang thiếu người, ngươi cầm lệnh bài này, ta sẽ cho người đưa ngươi đến dược điền tìm Trường Dụ thúc của ngươi, lão là một dược sư dày dạn kinh nghiệm, theo lão học nghề tuyệt đối không sai.”
Cầm lấy thẻ bài thân phận để ra vào đại trận dược điền, Tô Du theo một vị trưởng bối Luyện Khí cảnh tầng sáu của gia tộc đến dược điền.
Dược điền cách Giang Thành không xa, nhưng cũng phải mấy trăm dặm đường, nằm giữa một dãy núi hoang vu, rộng đến cả vạn mẫu.
Chỉ là vì vấn đề linh khí, dược điền này tuy có thể trồng linh dược, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trồng được một số linh dược nhất giai không quá quý giá, có thể giúp Tô gia kiếm chút tiền để có nền tảng đứng vững, chứ muốn phất lên thì không thể nào.
Dược điền này là nền tảng quan trọng nhất của Tô gia, có tầng tầng lớp lớp đại trận bảo vệ, dựa vào thẻ bài thân phận để vào dược điền, cảnh vật trước mắt bỗng sáng bừng lên, mấy ngọn núi lớn và thung lũng mây mù bao phủ hiện ra.
Tô Du khẽ “hử” một tiếng trong lòng, hắn phát hiện linh khí ở dược điền này lại nồng đậm hơn cả phủ đệ Tô gia.
Dược điền rất lớn, người của Tô gia ở đây không ít, ngoài hơn trăm tu sĩ ra, còn có mấy trăm tộc nhân bình thường và tạp dịch.
Trên sườn núi có xây một trang viên lớn, với hàng trăm ngôi nhà nhỏ san sát.
Tô Trường Dụ, một tu sĩ đã ở dược điền gần ba mươi năm, vì thiên phú linh căn không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng tu hành, nên mấy chục năm qua, tu vi của lão vẫn chỉ là Luyện Khí cảnh tầng ba.
Cũng chính vì vậy, lão đã chọn ở lại dược điền phụ trách trồng linh dược, đồng thời bồi dưỡng dược sư, dược đồ cho gia tộc.
Lúc gặp lão, Tô Trường Dụ đang dẫn ba vị dược đồ bận rộn trong dược điền.
“Trường Dụ, ta mang đến cho ngươi một người mới, tên là Tô Du, sau này sẽ làm dược đồ ở chỗ ngươi.” Giao Tô Du cho Tô Trường Dụ xong, vị trưởng bối đưa Tô Du đến không ở lại lâu, liền rời khỏi dược điền.
Tô Trường Dụ trông như một lão nông, người không cao, khoảng bảy thước, mặc một chiếc áo vải thô đơn sơ, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, tướng mạo chất phác.
Nhìn bộ cẩm y sạch sẽ của Tô Du, Tô Trường Dụ cười ha hả, nói: “Đến đây là tốt rồi, người trẻ tuổi phải học lấy một cái nghề, không thể dựa vào gia tộc nuôi cả đời được, huống hồ còn muốn cưới vợ nuôi con thì càng phải cố gắng.”
Ba vị dược đồ bên cạnh lão, tuổi đều lớn hơn Tô Du, người trẻ nhất cũng đã hơn hai mươi, đến dược điền được năm sáu năm rồi.
Người lớn tuổi nhất đã ngoài ba mươi.
Với tuổi này mà còn ở lại, đã đủ sức đảm nhận vị trí dược sư trong dược điền.
Dược đồ ở dược điền chỉ có hai con đường, một là ở lại chờ ngày có thể một mình đảm đương, trở thành dược sư.
Hai là rời đi, tìm cơ hội bái sư một luyện đan sư để làm học trò luyện đan, may ra một ngày nào đó có thể trở thành một luyện đan sư chính thức.
Chỉ là, cơ hội như vậy không nhiều.
Ba vị học đồ đang bận rộn gần đó chỉ liếc nhìn Tô Du, cười nhẹ gật đầu xem như chào hỏi, rồi lại tiếp tục công việc.
Tô Du cúi người hành lễ, vô cùng cung kính nói: “Lão sư.”
Tô Trường Dụ cười gật đầu, lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho hắn, nói: “Trong này có ghi chép về các loại linh dược được trồng ở dược điền, bao gồm dược tính, tập tính sinh trưởng, và cả mấy môn pháp thuật cần dùng để trồng linh dược.”
“Phải rồi, ngươi tu luyện công pháp gì?”
Tô Du đáp: “Ngô Đồng Thanh Mộc Quyết, hiện đang ở tầng thứ hai.”
Mắt Tô Trường Dụ sáng lên, nói: “Công pháp này tốt đấy, ngươi đã học Dưỡng Linh Thuật chưa?”
Tô Du gật đầu: “Học rồi ạ.”
Tô Trường Dụ vui vẻ nói: “Vậy cho ngươi nửa tháng, học thuộc lòng quyển sách nhỏ này đi, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi trồng linh dược.”
Quyển sách nhỏ này quả là thứ tốt, Tô Du tạ ơn Tô Trường Dụ xong, liền được lão sắp xếp cho ở một căn nhà trống trong trang viên dược điền, tạm thời ổn định tại đây.