Tiểu Tạ nghe vậy lại ngẩn người, không hiểu sao người bạn thân của mình lại dùng giọng điệu này nói chuyện. Nàng cắn môi, từng chút một chống người dậy, chậm rãi lê bước đến bên cửa, mở ra rồi miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Xin lỗi, Hi Dư… Không hiểu sao… toàn thân ta không có chút sức lực nào… hình như ta bị bệnh rồi…”
Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, Tiểu Khương đã biết cô bạn thân đơn thuần lương thiện của mình đã trở lại. Lúc này nàng còn đâu tâm trí mà oán giận, vội vàng tiến lên đỡ lấy: “Thương Linh… ngươi sao thế… Xin lỗi… là ta không tốt…”
“Là ta không tốt, lẽ ra ta nên nói rõ với ngươi từ trước.” Tạ Thương Linh lắc đầu, rồi cẩn thận thăm dò: “Hi Dư… có phải ngươi giận ta không?”