Phó Trường Sinh thò đầu nhìn thoáng qua, liền thấy trước phế tích, ba bộ thi hài không còn nguyên vẹn được xếp ngay ngắn, cánh tay phải của Thượng Quan Huy đã bị chặt đứt tận gốc, ngực có một lỗ thủng lớn bằng nắm đấm, xuyên thẳng ra sau lưng.
Lại có ba vị Trúc Cơ bỏ mạng!
Phó Trường Sinh thiếu chút nữa đã kinh hô thành tiếng.
Nghĩ lại một chút liền hiểu ra.
Từ Thiên Long bộ lạc đến Ngưu Đằng bộ lạc, trận chiến này đánh quá dễ dàng, thêm vào đó Thượng Quan gia vốn có mười hai vị Trúc Cơ, chiếm ưu thế tuyệt đối nên khi tiến vào bảo khố, đối mặt với vô số bảo vật hoa cả mắt khó tránh khỏi phân tâm, mà cao thủ giao đấu, chỉ một sơ suất là mất mạng, huống chi kẻ địch còn ẩn nấp trong bóng tối.
Thượng Quan Hồng Ngọc thấy cảnh này thì sững người, sau đó cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì Ngũ thúc vừa tử trận thường cùng phụ thân nàng kề vai tác chiến, nếu phụ thân không đi theo bọn họ đến linh dược viên, thì thi thể nằm trên mặt đất kia chỉ sợ đã là phụ thân nàng.
May nhờ có Phó Trường Sinh mà phụ thân nàng mới tránh được một kiếp.
Thượng Quan Hồng Ngọc cảm kích nhìn Phó Trường Sinh.
Phó Trường Sinh khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Thượng Quan tộc trưởng thở dài nói:
"Từ khi chúng ta bước lên con đường tu chân, chẳng khác nào đang nhảy múa trên lưỡi đao. Trải qua chuyện này, mọi người phải ghi nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ tâm cảnh giác."
Dứt lời.
Mọi người mặc niệm một lát, thu dọn hài cốt trên mặt đất. Sau khi tiêu diệt hết tàn dư của Ngưu Đằng bộ lạc trên núi, tất cả lên chiến thuyền, hùng hổ kéo về phía Vạn Hoa Cốc.
Trên chiến thuyền.
Thượng Quan Huy hồi phục được vài phần khí lực, lão mở mắt ra, đảo nhìn quanh đám người, rồi trừng mắt nhìn Thượng Quan Phong.
Trước khi tấn công Ngưu Đằng Sơn, Thượng Quan Phong đột nhiên chủ động xin phụ trách phòng tuyến ở lưng chừng núi. Ban đầu lão cũng không hiểu tại sao, nhưng bây giờ xem ra đối phương rõ ràng đã đoán trước được sự nguy hiểm trong Tàng Bảo Khố, thế mà Thượng Quan Phong lại nửa lời cũng không nhắc nhở. Nếu không thì lão đã chẳng bị tên đạo sĩ kia đánh trọng thương.
Vết thương trên người lão muốn lành hẳn cũng phải mất mấy chục năm.
Hơn nữa dù có dưỡng tốt, sau này cũng không thể dễ dàng giao đấu với người khác.
Chẳng khác nào một vật bài trí.
Chỉ cần Thượng Quan Phong báo trước một tiếng, lão đã không đến nỗi rơi vào kết cục ngày hôm nay.
Chiến thuyền đi rất nhanh.
Trong chớp mắt đã đến Vạn Hoa Cốc.
Ba vị Tầm Linh Sư mà Thượng Quan gia đặc biệt cử tới bước ra. Chỉ thấy họ tay cầm pháp khí, không ngừng bấm pháp quyết, tìm kiếm trong Vạn Hoa Cốc suốt một tuần.
Nhưng lại không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về linh thạch khoáng mạch.
Vì linh thạch khoáng mạch này, Thượng Quan gia bọn họ đã mất toi ba vị Trúc Cơ, hơn nữa Thượng Quan Huy cũng gần như trở thành phế nhân.
Thượng Quan Huy đang không có chỗ trút giận, lúc này ánh mắt đột nhiên rơi vào Phó Trường Sinh. Uy áp của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tuôn ra, hóa thành một luồng sóng âm ép về phía Phó Trường Sinh. Phó Trường Sinh liên tục lùi lại, uy áp Trúc Cơ hậu kỳ nếu đánh trúng, xương cốt của hắn sẽ bị nghiền thành vụn.
"Phụ thân!"
Thượng Quan Hồng Ngọc vốn đang đứng cùng Phó Trường Sinh, thấy tình hình này vội kêu cứu.
Ầm!
Ngàn cân treo sợi tóc.
Lại thấy Thượng Quan Phong lóe người đáp xuống trước mặt Phó Trường Sinh, vai rung lên, một luồng uy áp cường đại tuôn ra, va chạm với uy áp của Thượng Quan Huy.
Rầm!
Cát bay đá chạy.
Thượng Quan Huy vốn đã trọng thương sao có thể là đối thủ, lập tức bị đánh bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một vệt máu dài.
Thượng Quan tộc trưởng đến muộn nửa bước, ông vung tay áo đỡ lấy Thượng Quan Huy, nhíu mày quát: “Hai người các ngươi đường đường là trưởng lão gia tộc, lại hành xử theo cảm tính như vậy, trước mặt bao nhiêu vãn bối thế này, không sợ mất mặt sao!”
Thượng Quan Huy chuyến này chẳng thu được gì, ngược lại còn thành một kẻ tàn phế, tính tình càng trở nên hung ác quái gở, lão lạnh lùng nói:
"Tộc trưởng,"
"Tên tiểu tạp chủng Phó Trường Sinh này luôn miệng nói Vạn Hoa Cốc ẩn chứa một linh thạch khoáng mạch, nhưng ba vị Tầm Linh Sư trong tộc ta đã tìm cả tuần nay, nửa điểm tung tích cũng không thấy."
"Rõ ràng tên tiểu tạp chủng Phó Trường Sinh này muốn lợi dụng Thượng Quan gia chúng ta thay Phó gia nhà hắn tiêu diệt Thiên Long bộ lạc để báo thù rửa hận! Vừa rồi ta chỉ muốn ra tay dạy dỗ tên tiểu tạp chủng Phó Trường Sinh kia một chút, vậy mà Phong trưởng lão lại hay lắm, trực tiếp quay cùi chỏ ra ngoài, giúp đỡ người ngoài! Tộc trưởng, theo tộc quy, Phong trưởng lão phải đến Hình Phạt Đường chịu năm mươi lôi tiên!"
Lời Thượng Quan Huy nói tuy khó nghe, nhưng không ít người ở đây đều cảm thấy rõ ràng là Phó Trường Sinh đang mượn đao giết người.
Tuy nhiên, Phó Trường Sinh đã giúp mọi người gần như không tốn chút sức lực nào đã chiếm được Thiên Long Thành, cho nên dù trong lòng họ biết rõ cũng không nói gì nhiều, dù sao cái chết của ba vị Trúc Cơ kia cũng không phải do Phó Trường Sinh.
Thượng Quan Huy thấy mọi người ngầm thừa nhận, càng thêm đắc ý:
"Tộc trưởng,"
"Tên tiểu tạp chủng Phó Trường Sinh này lúc đó luôn miệng nói là lấy toàn bộ Phó gia trên dưới ra đảm bảo. Nay đã không tìm thấy linh thạch khoáng mạch, vậy thì tên tiểu tạp chủng này cũng không cần giữ lại nữa!"
Lão chó Thượng Quan Huy này mở miệng ngậm miệng đều là tiểu tạp chủng.
Phó Trường Sinh dù là tượng Phật cũng phải nổi giận, hắn lập tức gạt tay Thượng Quan Hồng Ngọc ra, tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
"Huy trưởng lão, ý của ngài là trong Vạn Hoa Cốc này không có linh thạch khoáng mạch?"
"Đúng vậy!"
Nếu có, các Tầm Linh Sư đã chẳng tìm cả tháng trời mà không thấy.
"Vậy nếu ta tìm ra được, Huy trưởng lão ngài sẽ tính sao?"
"Đến Tầm Linh Sư còn không làm được, ngươi chỉ là một tên nhóc Luyện Khí trung kỳ mà cũng dám ăn nói ngông cuồng? Nếu ngươi thật sự tìm được vị trí khoáng mạch, vậy phần chia linh thạch khoáng mạch thuộc về Huy mỗ ta, ta sẽ không lấy một xu, còn đứng trước mặt mọi người hành lễ xin lỗi ngươi! Nhưng nếu Phó Trường Sinh ngươi tìm không ra, vậy thì hãy đem toàn bộ đầu người Phó gia trên dưới dâng lên! Thế nào?!"
"Được, vậy cứ quyết định thế đi!"
Phó Trường Sinh không chút do dự lập tức đồng ý, đồng thời hẹn trong nửa tháng.
Thượng Quan Hồng Ngọc đứng bên cạnh sốt ruột.
Nàng cũng cảm thấy có lẽ tin tức Phó Trường Sinh nhận được là giả, hơn nữa dù là thật, Phó Trường Sinh cũng đâu phải Tầm Linh Sư chuyên nghiệp, làm sao tìm được vị trí linh mạch chứ?
Nàng vội vàng nhỏ giọng khuyên:
"Trường Sinh, đừng hành động theo cảm tính, tạm nhịn lão mấy năm đi."
"Hồng Ngọc cô nương, cô nương thấy ta giống kẻ hành động theo cảm tính sao?"
"Việc này..."
Qua mấy lần tiếp xúc, Phó Trường Sinh luôn cho nàng ấn tượng là người tuy trẻ tuổi nhưng lão luyện, cực kỳ trầm ổn.
Nàng lập tức lắc đầu.
Phó Trường Sinh tự tin cười:
"Chờ tin tốt của ta đi."
Mọi người thấy vậy, có người không tin tưởng, có người tràn đầy mong đợi, đương nhiên cũng có kẻ chỉ thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Thượng Quan tộc trưởng đưa mắt nhìn qua lại giữa Thượng Quan Hồng Ngọc và Phó Trường Sinh mấy lần, không biết đang suy tính điều gì.
Phó Trường Sinh từ chiến thuyền đáp xuống Vạn Hoa Cốc, hắn lập tức vỗ vào trữ vật đại. Thanh quang lóe lên, Tiểu Thanh Xà đứng thẳng trên mặt đất, ngay sau đó hàng trăm con Ngân Ban Độc Xà từ linh thú túi lần lượt bay ra.
Mọi người chợt nhớ ra lúc trước Phó Trường Sinh chính là dựa vào Ngân Ban Độc Xà để tìm ra ám đạo thông đến nội thành Thiên Long Thành. Lẽ nào Ngân Ban Độc Xà này còn có thể tìm được linh thạch khoáng mạch sao?!
Thượng Quan Huy thấy Phó Trường Sinh tự tin tràn đầy, vốn có chút lo lắng hối hận, nhưng lúc này thấy đối phương vẫn dùng cách cũ, lão liền cười lạnh một tiếng, đã tưởng tượng đến cảnh tộc địa Phó gia máu chảy thành sông.