Chương 29: [Dịch] Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Ta đường đường chính là một đấng nam nhi chính nhân quân tử (2)

Phiên bản dịch 4000 chữ

Vương Cương còn muốn nói tiếp thì phát hiện bên cạnh có tiếng động sột soạt.

Quay đầu nhìn lại, thấy Tần Kha đang tiến lại gần hắn.

Đột nhiên thấy mặt Tần Kha, Vương Cương theo phản xạ đưa tay ôm lấy mặt mình.

Giây tiếp theo, cảm giác nhục nhã ập đến, hắn lập tức hỏi: "Tần Kha, ngươi điên rồi hả hay là bị sao vậy?"

Tần Kha vỗ tay nói: "Không, ta không bị gì cả, ta chỉ muốn xem trà sữa ngươi đang uống có vị gì, ta cũng muốn mua một ly!"

Vương Cương lạnh lùng quát: "Cút!"

"Tuân lệnh!"

Tần Kha vui vẻ rời đi.

Tần Kha đi đến một quầy hàng.

Tận mắt chứng kiến cảnh Tần Kha đổ thuốc vào trà sữa qua ống hút, chủ quán tặc lưỡi nói: "Phải nói là, tiểu tử, ngươi đúng là độc ác, hồi trẻ ta cũng từng chơi xấu tình địch, nhưng chưa bao giờ ác như ngươi!"

Tần Kha nghiêm mặt nói: "Lão bản, ta là chính nhân quân tử! Hơn nữa người đó cũng không phải tình địch của ta!"

【Đinh, điểm cảm xúc tiêu cực từ Hắc thị giả dược phiến tử +200!】

Hắc thị giả dược phiến tử lầm bầm: Chính nhân quân tử? Chính nhân quân tử nào lại bỏ thuốc xổ vào trà sữa của người khác?

Hả?

Thuốc giả?

Tần Kha hơi nhíu mày: "Lão bản, thuốc này không phải là thuốc giả đấy chứ?"

Chủ quán lập tức vỗ ngực cam đoan: "Sao có thể là thuốc giả được, ta là người buôn bán có tâm, loại thuốc vừa bán cho ngươi, chỉ cần một chút xíu thôi là có thể khiến người ta đi ngoài đến mềm nhũn cả chân!"

Tần Kha trầm ngâm: "Vậy nếu ta cho hết vào thì sao?"

Sắc mặt của chủ quán bỗng trở nên nghiêm trọng: "Cái này... ta cũng chưa thử bao giờ, tiểu huynh đệ, làm vậy là chơi chết người đấy!"

Tần Kha hỏi: "Có thuốc giải không?"

Chủ quán gật đầu: "Có, nhưng bán hết rồi!"

Tần Kha cạn lời: "Vậy ngươi nói thẳng là không có cho rồi!"

Chủ quán nói: "Thứ này đúng là có thuốc giải, nhưng bán hết rồi!"

"..."

"Đúng rồi, lão bản, ngươi có biết ở đâu bán Phượng Tiên Hương và Băng Hỏa Tinh không?"

...

Bên này, Vương Cương và Vương Hữu Dung vừa nói chuyện vui vẻ vừa đi vào một cửa hàng.

Vương Hữu Dung xem đồ trong cửa hàng.

Vương Cương thì đứng một bên, mặt mũi tái mét!

Không biết tại sao, đột nhiên hắn cảm thấy bụng đau quặn!

Cơ thể chỉ cần cử động một chút là cơn đau lại tăng thêm mấy phần!

Cảm giác này khiến hắn rất muốn đi vệ sinh!

Vương Hữu Dung vừa định để Vương Cương xem đồ trong tay nàng ra sao, thì phát hiện sắc mặt Vương Cương trắng bệch.

"Mặt ngươi sao trắng bệch thế kia?"

Vương Cương lắc đầu, giọng nói khó nhọc: "Không... không có gì... ta, ta muốn đi nhà xí..."

Vương Hữu Dung nói: "Vậy đợi ta mua đồ xong sẽ cùng đi, vừa hay ta cũng muốn đi!"

Vương Cương nghiến chặt răng, hơi thở cũng trở nên có chút gấp gáp, do dự một lát, cảm thấy mình hẳn là còn có thể kiên trì thêm một chút nữa.

"Được! Vậy ngươi nhanh lên!"

Mười mấy giây sau, Vương Cương đã không thể đứng vững, một tay chống tường, thở hồng hộc, ngay cả môi cũng bắt đầu trắng bệch.

Giống như là bị trúng độc vậy.

Vương Cương thực sự không đợi được nữa, hay nói đúng hơn là không nhịn được nữa.

"À này, Vương Hữu Dung, ngươi mua xong chưa?"

Vương Hữu Dung quay người lại, bị biểu cảm của Vương Cương dọa sợ: "Sao mặt ngươi nhiều mồ hôi thế?"

Vương Cương thở ra một hơi, lau mồ hôi nóng trên trán, giọng nói so với lúc trước càng thêm khó nhọc: "Có thể là thời tiết nóng quá, ngươi mau mua đi!"

"Được!"

Từng đợt đau đớn như nước sông cuồn cuộn ập tới.

Vương Cương gồng chặt hậu đình.

Mẹ kiếp!

Ta cũng đâu có ăn gì đâu!

Sao lại đau như thế này?

Không được, không nhịn được nữa rồi!

Hay là, đánh cược nó là một cái rắm?

Nhưng nếu thua thì sao?

Mà nếu thắng thì sao?

Nội tâm Vương Cương vô cùng rối rắm.

Chỉ có thể mong chờ Vương Hữu Dung nhanh lên một chút.

Mười mấy giây sau, hắn thực sự không nhịn được nữa!

Ừm, nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng thôi là được! Cho dù không phải là rắm, chỉ cần ta ra tay nhẹ một chút, hẳn là vẫn có thể cứu vãn!

Nghĩ tới đây, Vương Cương ôm tâm lý may mắn, khẽ thở ra một hơi, phía sau buông lỏng!

"Phụt!"

Ôi! Cái âm thanh chết tiệt này, sao mà thanh thúy, sao mà khiến người ta phải chú ý đến vậy!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!