Lý Diệu Huyên từ nhỏ đã được đưa vào Linh Khư Môn, quanh năm tu hành trong đó, xem ra suy đoán trước kia của bản thân không sai.
Lý Thế An tiếp lời: "Con đường này được gọi là Đăng Thiên Lộ, nghe đồn nó có yêu cầu về tâm tính, ngộ tính, tư chất và tu vi. Trong Linh Khư Môn, người dưới ba mươi lăm tuổi mà thành tựu Tông Sư mới có tư cách đặt chân lên. Tiểu hữu tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy, nếu đến Linh Khư Môn, có lẽ cũng có một tia hy vọng."
Đăng Thiên Lộ sao? Cố Nguyên Thanh trầm ngâm, tình huống của bản thân, chính mình là người rõ nhất, hết thảy trước mắt đều liên quan tới Bắc Tuyền Sơn này, một khi rời khỏi ngọn núi này, tư chất hay ngộ tính cũng chỉ như người bình thường.
Lý Thế An nhìn người thanh niên trước mặt, khẽ cười: "Tin tức này trong Linh Khư Môn cũng chỉ người có tu vi Tông Sư trở lên mới đủ tư cách biết được. Nếu tiểu hữu có ý muốn đi, lão hủ có thể thay mặt tiến cử. Đăng Thiên Lộ mười năm mới mở một lần, cách nay còn hơn một năm, vừa hay Lý gia ta có một nữ nhi trẻ tuổi, tên là Lý Diệu Huyên, tuổi tác tương đương với tiểu hữu, nếu có thể cùng lên Đăng Thiên Lộ, cũng có thể nương tựa lẫn nhau."