Trên không phía Nam hoàng đô Liệt Nhật vương quốc, Dương Đỉnh Thiên vẻ mặt ngạo nghễ, tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, trước mặt lão là một vầng Liệt Dương khổng lồ như núi.
Vầng Liệt Dương hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa chiếu rọi cả bầu trời phía trên hoàng đô thành một mảnh đỏ rực, trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh hoàng đô, nhiệt độ đột ngột tăng vọt, tựa như rơi vào lò nung, dường như ngay cả tu sĩ cũng có thể bị thiêu chết.
Đây chính là cường giả Luyện Hư Cảnh sao? Quả nhiên cường đại đến mức khiến người nghẹt thở, chỉ riêng khí thế thôi đã khủng bố như vậy!
Chẳng trách thế lực cấp vương quốc không thể có cường giả Luyện Hư Cảnh tồn tại, khí thế bực này tuyệt không phải Hóa Thần Cảnh có thể so sánh!
Trước kia mục tiêu của ta là Hóa Thần Cảnh, hôm nay thấy được thần uy của Đỉnh Thiên lão tổ, ta mới biết Hóa Thần cũng chỉ có vậy!
Xí, ngươi đạt tới Hóa Thần rồi hẵng nói! Chỉ là một Trúc Cơ Cảnh nho nhỏ, lấy đâu ra dũng khí mà xem thường Hóa Thần Cảnh?
Đỉnh Thiên lão tổ thật uy phong! Hôm nay nhất định phải chém giết hết đám tặc nhân này, dương oai quốc gia!
Nhìn vầng Liệt Dương trên không trung, vô số tu sĩ trong hoàng thành mồ hôi túa ra như tắm, nhưng gương mặt lại tràn đầy vẻ hưng phấn.
Phan Phượng và đám quân thủ thành hoàng đô, nhìn vầng Liệt Dương khủng bố trên đỉnh đầu, vừa mừng vừa sợ.
Bọn hắn ở gần Dương Đỉnh Thiên nhất, xung kích mà vầng Liệt Dương kia tạo ra cho bọn hắn cũng lớn nhất, vầng Liệt Dương này tựa như bay tới từ thời hoang cổ xa xôi, mà bọn hắn chính là sâu bọ trong hoang cổ, chỉ cần hơi tới gần Liệt Dương một chút, sẽ bị nhiệt độ khủng bố kia thiêu rụi, hình thần đều sẽ bị tan chảy.
Trong hoàng cung ở trung tâm hoàng đô, Dương Quân đứng trước Kim Loan điện, hai nắm đấm nắm chặt, trong mắt lóe lên vẻ nóng rực.
Đây chính là Luyện Hư Cảnh sao?
Có một ngày, trẫm nhất định cũng phải đạt tới độ cao này, trở thành định hải thần châm mới của Liệt Nhật vương quốc.
Từ Hạo, việc ngu xuẩn nhất mà ngươi từng làm, chính là chủ động đến Liệt Nhật vương quốc của ta, chịu chết đi!
Nói xong, Dương Đỉnh Thiên mặt mày cuồng tiếu, đột nhiên vung tay, vầng Liệt Dương khủng bố kia lao nhanh về phía Từ Hạo.
Đinh, chúc mừng túc chủ kích hoạt nhiệm vụ: Đánh bại Dương Đỉnh Thiên, chiếm lĩnh hoàng cung Liệt Nhật vương quốc!
Dương Đỉnh Thiên sinh ra sát ý mãnh liệt đối với túc chủ, mời túc chủ chiến thắng lão, và chiếm lĩnh hoàng cung Liệt Nhật vương quốc!
Nhiệm vụ ban thưởng: Một lần triệu hoán ngẫu nhiên, một lần triệu hoán quân đoàn, mười vạn Điểm Ác Ý!
Ngay lúc này, trong đầu Từ Hạo vang lên âm thanh của hệ thống, hắn nhìn vầng Liệt Dương đang nghiền ép về phía mọi người, lắc đầu, trên mặt lộ ra một vẻ chế nhạo.
Dương Đỉnh Thiên?
Ta còn tưởng rằng ngươi biết Càn Khôn Đại Na Di chứ!
Thì ra là không biết!
Nhưng cho dù ngươi thật sự biết Càn Khôn Đại Na Di, di chuyển tới mười tòa đại sơn, hôm nay ngươi cũng phải chịu thua.
Thúc Bảo, bắt lấy lão! Từ Hạo lãnh đạm nói.
Tần Quỳnh nghe vậy, bước ra một bước, chắn trước mặt Từ Hạo, sau đó trong tay Đồng giản nhẹ nhàng vung lên, một con sông rộng trăm trượng, dài đến mấy vạn mét, từ trên trời giáng xuống.
Con sông từ trên trời giáng xuống này, cuốn theo sóng lớn, che trời lấp đất, nháy mắt đã nhấn chìm vầng Liệt Dương kia.
Trong khi dòng sông dập tắt Liệt Dương, nước sông cũng đổ xuống như thác, với sức mạnh cuồn cuộn, dữ dội phá tan pháp trận phòng ngự hoàng đô của Liệt Nhật vương quốc, tiếp đó lại phá tung Nam môn, tràn vào bên trong hoàng đô.
Tu sĩ cường đại nhấc tay nhấc chân có thể dời non lấp biển, dẫn nước sông tới lại càng là chuyện nhỏ, nhưng chỉ nhẹ nhàng vung Đồng giản đã dẫn tới nửa dòng sông, vậy thì cần pháp lực cực kỳ hùng hậu chống đỡ.
Hơn nữa hoàng đô Liệt Nhật vương quốc cách sông rất xa, dẫn lượng nước sông lớn như vậy tới đây, yêu cầu đối với tu vi lại càng cao.
Đương nhiên, với thực lực của Tần Quỳnh, có vô số phương pháp có thể phá vỡ vầng Liệt Dương này, nhưng dẫn nước sông cuồn cuộn tới dập tắt nó lại là cách đơn giản và thiết thực nhất.
Xoạt!
Nước sông lạnh buốt va chạm vào vầng Liệt Dương khổng lồ kia, nhiệt độ giữa đất trời giảm mạnh.
Cùng lúc đó, lượng lớn hơi nước bốc lên không trung, từ bầu trời Nam môn lan ra toàn bộ hoàng đô, hoàng đô của Liệt Nhật vương quốc trong phút chốc như tiên cảnh ẩn trong màn sương.
Sương mù cũng che khuất tầm mắt của Phan Phượng, Dương Quân và vô số tu sĩ trong hoàng đô, Dương Đỉnh Thiên và nhóm người Từ Hạo đều bị sương mù che phủ, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Dương Đỉnh Thiên giữa màn sương mù dày đặc cũng giật mình kinh hãi, vốn trong mắt lão, Tần Quỳnh chỉ là một người bình thường, nhưng giờ phút này lão mới kinh ngạc phát hiện, tu vi người này không tầm thường.
Lão vừa mới đột phá Luyện Hư Cảnh sơ kỳ, đây là trận chiến đầu tiên của lão, vì vậy có ý muốn thử nghiệm sức mạnh của Luyện Hư Cảnh, chiêu vừa rồi lão đã dùng chín thành lực lượng, tuyệt không phải tu sĩ bình thường có thể đỡ được.
Nhưng vị tướng quân cầm Đồng giản này lại có thể tùy ý vung một giản đã dẫn nước sông tới, dập tắt Liệt Dương.
Rốt cuộc hắn có tu vi gì?
Nhưng lão còn chưa kịp nghĩ nhiều, trước mắt đột nhiên lóe lên,
Thân ảnh Tần Thúc Bảo đã xuất hiện trước mặt lão.
Dương Đỉnh Thiên trong lòng kinh hãi, không dám chậm trễ, vội vàng hóa thành một luồng hỏa quang lùi về phía xa.
Nhưng Tần Quỳnh như hình với bóng, khi thân ảnh Dương Đỉnh Thiên vừa hiện ra lần nữa, Tần Quỳnh đã lại lao tới trước mặt lão.
Hắn đường đường là cường giả Hợp Thể Cảnh trung kỳ, sao có thể là kẻ mới vào Luyện Hư Cảnh như Dương Đỉnh Thiên so sánh được?
Bình!
Một giản đập xuống, Dương Đỉnh Thiên phun ra một ngụm máu tươi, gân cốt vỡ nát, pháp lực trong cơ thể bị đánh tan.
Nhưng vì có mệnh lệnh của Từ Hạo, cú đánh này Tần Quỳnh đã thu lại rất nhiều lực, không hề hạ sát thủ.
Uy phong tan biến, Dương Đỉnh Thiên sợ đến mật vỡ gan run vội vàng bấm một pháp quyết, Nguyên thần xuất khiếu, không dám có nửa phần ý định chống cự, nhanh chóng độn đào về phía xa.
Tần Quỳnh tuy không một đòn đánh tan hình thần của lão, nhưng thân thể kia rõ ràng là không thể dùng được nữa.
Lão chỉ vừa mới đột phá đến Luyện Hư Cảnh, còn chưa kịp thể hiện uy phong, tự nhiên không muốn chết đi như vậy, chỉ cần có thể để Nguyên thần chạy thoát, lão liền có thể tìm một thân thể thích hợp khác, từ đó tá thi trọng sinh.
Tuy rằng như vậy, tu vi của lão có thể cả đời này sẽ không thể tiến thêm chút nào nữa, nhưng vẫn tốt hơn là rơi vào tay Từ Hạo.
Nhưng lão vô cùng không cam lòng, bản thân vừa mới đột phá Luyện Hư Cảnh, vốn định thể hiện thần uy trước mặt đám con dân hoàng đô, khiến màu sắc truyền kỳ của mình thêm vài phần, lại không ngờ lại rơi vào kết cục thế này.
Haiz, sơ suất quá!
Ai có thể ngờ được, trong thế lực cấp vương quốc lại có cao thủ như vậy, hơn nữa còn là thuộc hạ của tiểu hoàng đế Đại Chu.
Dễ dàng đánh phế bản thân như vậy, tu vi của vị tướng quân vừa rồi, ít nhất cũng là Luyện Hư Cảnh viên mãn.
Nếu để Dương Đỉnh Thiên biết Tần Quỳnh là cao thủ Hợp Thể Cảnh trung kỳ, không biết lão sẽ có cảm nghĩ gì.
Vừa đột phá Luyện Hư Cảnh đã dám đắc chí vênh váo, kiêu căng ngạo mạn chủ động khiêu khích Hợp Thể Cảnh trung kỳ, Dương Đỉnh Thiên hẳn là người đầu tiên từ xưa đến nay, xứng danh cao thủ tìm chết.
Nhưng ngay khi Dương Đỉnh Thiên tưởng rằng mình có thể dựa vào tốc độ và sự ẩn mật của Nguyên thần để chạy trốn, Tần Quỳnh lại như quỷ mị, lần nữa xuất hiện bên cạnh lão.
Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!
Tần Quỳnh hừ lạnh một tiếng, thu lại Đồng giản, tay không chụp mạnh về phía trước, giữ chặt Nguyên thần của Dương Đỉnh Thiên, sau đó hắn xách Nguyên thần của Dương Đỉnh Thiên đến trước mặt Từ Hạo.
Mạt tướng đã bắt được Dương Đỉnh Thiên, xin giao nộp cho bệ hạ!