Ngàn đỉnh núi rủ ngọc, vòm trời trắng xóa, núi xa lãng đãng trong mây, nơi giao hòa cùng trời đất, mười mấy đạo độn quang từ xa bay vút tới, xẹt qua kẽ rừng, mang theo tuyết đọng từ cành cây bay lả tả.
Độn quang hạ xuống thung lũng, một lão ông râu tóc bạc phơ vận bạch y đứng trước một đại thụ, khom người bái nói: “Vân Du Bạch Hạc Huyền Linh, tới đây cầu kiến Yêu Tôn!”
Đại thụ gánh tuyết đứng sừng sững, cành cây xanh đen chống đỡ lớp tuyết dày nửa thước, thỉnh thoảng có lá rủ băng, tựa rèm ngọc vỡ kết thành.