Trích khí trên bầu trời không ngừng cuộn trào, sắc núi u u, tối đến cực điểm. Mất đi sự che chở của đại trận, sự thần diệu của trích khí đã nhấn chìm núi rừng, ngăn cách linh thức.
Khổng Hạ Tường tứ chi lạnh buốt, ngây dại ngẩng đầu, từ mặt đất bò dậy, chỉ cảm thấy trái tim như chìm trong nước lạnh, nghẹt thở, đầu váng mắt hoa, bốn phía tựa một vệt mực không thể tan.
Hắn lau vết máu nơi khóe miệng, nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra một vệt trắng, đó là hai con mắt khô héo tiều tụy, đính trên một khuôn mặt vô hồn.
“Lão chưởng môn… thúc công…”