Lý Hạng Bình chậm rãi bước vào trong viện, hai tay nhẹ nhàng nâng chiếc giám tử trên đài đá lên. Lục Giang Tiên trong gương chợt bừng tỉnh, thần thức quét qua khắp bên trong bên ngoài của Lê Kính Sơn, những thay đổi trong năm năm nay lập tức hiện lên trong lòng.
“Đám tiểu bối Lý gia cũng đã lớn rồi.”
Đứa con trong bụng của Lý Trường Hồ là Lý Huyền Tuyên đang đọc sách trong viện, lật đi lật lại các mộc giản, dường như có tâm sự gì đó. Trưởng tử của Lý Hạng Bình là Lý Huyền Phong thì xõa tóc, ngồi ngẩn ngơ bên tấm bia mộ trên sườn núi.
Điền Vân đang mỉm cười bồi Lý Cảnh Thiêm đọc sách, không thấy bóng dáng Lý Thông Nhai đâu, tính ngày thì cũng đã đến Quán Vân Phong nộp cống phẩm rồi, lưu lại Liễu Nhuỵễn bế hài tử của bọn họ là Lý Huyền Lĩnh thân thiết trò chuyện.
Chậm rãi thu hồi thần thức, Lục Giang Tiên nhìn Lý Hạng Bình trước mặt.
Trong đầu Lý Hạng Bình đang vô cùng hỗn loạn, vô số ý nghĩ thoáng qua trong lòng, bước vào bên trong viện, lặng lẽ nhìn Lý Huyền Tuyên.
Lý Huyền Tuyên đang buồn bực sửa sang lại các mộc giản, thấy Lý Hạng Bình đi vào trong viện thì thoáng sửng sốt, mở miệng nói: “Gia chủ…”
Lý Hạng Bình vung tay lên ngắt lời hắn, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, nếu thúc phụ của ngươi không trở về thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Lý Huyền Tuyên thoáng sửng sốt, không dám nghĩ đến lời của Lý Hạng Bình, có chút nghẹn ngào nói: “Thúc phụ… Sao lại đến mức này…”
Nhìn Lý Hạng Bình đang nhíu chặt mày, Lý Huyền Tuyên chỉ đành điều chỉnh tâm tình, thu liễm thần sắc, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tìm lại pháp giám.”
Lý Hạng Bình gật đầu, đáp: “Nếu như tìm không được thì sao?”
“Giấu giếm tin tức, tuyên bố thúc phụ bế quan đột phá, lập tức phái người đi khống chế tộc binh, khống chế Lê Đạo Khẩu phía đông giáp với Vạn gia, bất cứ lúc nào cũng có thể cầu cứu quận thành…”
Thần sắc của Lý Huyền Tuyên vô cùng ngưng trọng, càng nói càng nhanh, Lý Hạng Bình phất tay ngắt lời hắn, có chút sa sút nói: “Được rồi.”
Vỗ vai Lý Huyền Tuyên, trầm giọng nói: “Trước khi thúc phụ của ngươi rời nhà quy tông có để lại cho ta ba tấm phù lục, lại cầm theo pháp giám này, dù gặp phải tu sĩ Luyện Khí cũng có thể liều một trận, không cần quá lo lắng cho ta.”
“Có người Lý gia ta cầu tiên trong tông, cho dù cục diện có đến mức nào đi chăng nữa thì trong tông cũng sẽ ra tay bảo vệ huyết mạch Lý gia ta, chỉ cần trong tay có pháp giám thì Lý gia ta cũng có thể Đông Sơn tái khởi.”
“Đi gọi Phong nhi đến đây.”
Xưa nay Lý Hạng Bình luôn cấm đoán con cái dòng chính tiếp xúc với con riêng hoặc là tu sĩ dòng thứ, chính là để giấu giếm xem trên người con cái dòng chính có linh khiếu hay không. Lúc này đi phục kích Cấp Đăng Tề hung hiểm vạn phần, lại phải gieo phù chủng cho Lý Huyền Phong trước, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Rất nhanh Lý Huyền Tuyên đã dẫn Lý Huyền Phong đang ủ rũ đi lên, Lý Hạng Bình không kịp nói chuyện, pháp lực lưu chuyển vào trong cơ thể của Lý Huyền Phong, đi qua khí hải huyệt, quả nhiên là trống rỗng.
Lý Hạng Bình âm thầm thở dài, pháp lực lưu chuyển khắp toàn thân Lý Huyền Phong, lại đột nhiên sững sờ.
Trong lòng Lý Hạng Bình vô cùng kinh hãi, trong đầu trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Sao, sao lại như vậy?!”
“Sao linh khiếu của Phong nhi lại ở thiếu phủ huyệt trên tay phải? Linh khiếu không chỉ ở khí hải huyệt sao?! Chẳng phải còn có thể ở thăng dương phủ, nê hoàn cung sao?!”
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, trong đầu Lý Hạng Bình đã nảy ra một ý nghĩ khác.
“Sau này trên người dòng chính Lý gia ta nếu có linh khiếu, có nên truyền thụ phù chủng không?”
Phải biết rằng, được truyền thụ phù chủng mới có thể tu luyện 《Thái Âm Thổ Nạp Dưỡng Luân Kinh》, nếu trên người có linh khiếu mà không được truyền thụ phù chủng thì chẳng phải chỉ có thể giống như con riêng tu luyện 《Thanh Nguyên Dưỡng Luân Pháp》của tán tu sao? Đó là cái lý lẽ gì chứ?
Cẩn thận hồi tưởng lại 《Tiếp Dẫn Pháp》, vẻ kinh ngạc trên mặt Lý Hạng Bình càng lúc càng đậm.
“Huyền Châu cũng là phù chủng. Lúc ban đầu, đan giáng xuống tâm lạc, cho nên mới nói đan quật ở trung cung, đan giáng xuống là một chuyển… Sau khi đan giáng xuống thì nín thở chín khắc là một lần, đến chín chín tám mươi mốt lần là chín lần. Cho nên mới nói là trùng cửu số…”
“Hình như, vốn dĩ là có thể gieo trên người có linh khiếu…”
Lục Giang Tiên ở trên nhìn Lý Hạng Bình ở dưới đang ngây ngẩn, trong lòng đã đoán được hắn đang nghĩ gì, lẩm bẩm nói: “Huyền Châu phù chủng này của ta vốn dĩ ai cũng có thể gieo, phàm nhân gieo thì thăng tiên, tiên khiếu gieo thì tu luyện được đẩy nhanh tiến độ, chỉ là Lý Hạng Bình ngươi muốn hai tên phế vật, hay là muốn một tên thiên tài?”
“Chẳng qua là Lý Huyền Phong này, không ngờ trong thiếu phủ huyệt trên tay phải lại có một linh khiếu, xem ra sau lưng chuyện linh khiếu này có ẩn tình rất lớn.”
Lý Hạng Bình không kịp nghĩ nhiều, thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, càng lúc càng gần thời gian ước định với Vạn gia, chỉ đành trầm giọng nói: “Phong nhi, còn nhớ pháp quyết năm ngoái phụ thân bảo ngươi ghi nhớ không.”
Lý Huyền Phong thấy Lý Huyền Tuyên và Lý Hạng Bình đều nghiêm mặt, không tự giác cũng trở nên căng thẳng, thấp giọng nói: “Nhi tử đã sớm ghi nhớ hết rồi.”
“Tới đây.”
Lý Hạng Bình nắm tay Lý Huyền Phong, dẫn hắn đi vào từ đường trang nghiêm ở hậu viện, Lý Huyền Phong trợn to mắt, cẩn thận quan sát căn phòng mà ngày thường không được phép tiến vào.
Ánh mắt lướt qua mấy tấm bài vị ở hàng sau, Lý Huyền Phong thấy gia gia Lý Mộc Điền đang chống gậy đứng trong phòng, ngẩng đầu nhìn đài đá chính giữa căn phòng.
Theo ánh mắt của Lý Mộc Điền, Lý Huyền Tuyên thấy ánh trăng màu trắng nhạt như sương mù lan tỏa từ trên đài đá xuống, một chiếc giám tử màu xám xanh đang lơ lửng giữa không trung.
Lý Hạng Bình thì thầm một lúc bên tai Lý Huyền Phong, Lý Huyền Phong bèn gật đầu quỳ xuống, giọng non nớt nói: “Đệ tử Lý gia Lý Huyền Phong, kính thỉnh Huyền Minh diệu pháp, Ti Mệnh an thần, phụng đạo tu hành.”
“Nguyện dĩ thời ngôn công, bất phụ hiệu tín, tùy lục phần hóa, thân tạ Thái Âm.”
Trên mặt gương lập tức hiện lên một viên tròn màu trắng, ánh sáng trắng nhấp nháy, chiếu sáng cả sân thành một mảnh trắng xóa, trực tiếp chui vào đỉnh đầu Lý Huyền Phong.
Lý Hạng Bình nhìn Lý Huyền Phong ngồi xếp bằng bắt đầu dẫn dắt Huyền Châu phù chủng trong cơ thể, trầm giọng nói với Lý Huyền Tuyên: “Trông chừng Phong nhi, giải thích rõ ràng cho nó.”
Lúc này mới cúi người, thỉnh giám tử xuống, nhẹ nhàng bỏ vào trong ngực, thần sắc phức tạp, thở dài nói: “Tên đã lên dây, không thể không bắn.”
————
Lục Giang Tiên nhìn Lý Hạng Bình một mình xuống Lê Kính Sơn, vỗ một đạo Thần Hành Thuật lên chân, lặng lẽ rời khỏi Lê Kính Thôn, đi theo cổ Lê Đạo một lúc, thấy sắp tới địa giới của Vạn gia mới dừng bước, móc giám tử ra, thấp giọng nói: “Đệ tử Lý gia Lý Hạng Bình ngưỡng mộ Huyền Trạch, kính thỉnh Huyền Minh diệu pháp, cẩn xuất Thái Âm huyền quang, tru trảm ác nghịch, phá uế nhiếp yêu!”
Thần thức của Lục Giang Tiên khẽ động, lập tức chia sẻ tất cả những gì mình nhìn thấy, lại phát hiện còn cách Hoa Thiên Sơn khá xa, vẫn chưa tới phạm vi thi pháp của Thái Âm huyền quang.
Lý Hạng Bình cũng phát hiện ra vấn đề này, cẩn thận bước đi, trong tay nắm chặt phù lục, thỉnh thoảng lại lấy giám tử ra xác nhận phương vị.
Theo Hoa Thiên Sơn dần dần tiến vào phạm vi bao phủ của thần thức, một luồng khí tức xuất hiện trong cảm giác, Lục Giang Tiên cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường.
“Một, hai, ba, năm, … chín, mười.”
“Mười tu sĩ Luyện Khí?!”