Nếu như thánh diễm không có hiệu quá, Lực Áo Nạp Đức còn có thể chấp nhận được, nhưng mà rõ ràng là có hiệu quả, lại bị mấy cái phủi tay dập tắt, chuyển này khiến hắn ta khó mà chấp nhận, độ khó của hai chuyện này hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
An Cách khẽ nghiêng đầu, không biết nên trả lời thế nào, làm được như thế nào? Chỉ cần phủi hai cái như vậy là được rồi.
“Quay về mà hỏi chúa của ngươi ấy!” Lư Sắt trả lời một câu, móc ra rễ củ cải đường liên tục nhét vào trong miệng mấy cái.
Lực Áo Nạp Đức cũng không ý thức được hành động này của hắn ta có nghĩa là gì, chỉ là kinh ngạc nghĩ: ăn củ cải đường vào lúc này? Đói bụng sao? Củ cải đường đã nhăn thành như vậy rồi mà cũng ăn được sao? Người man rợ của vực sâu đáng thương.
Cùng lúc đó, chiến sĩ của Hàn Băng thành và những khô lâu cương thi kia của Phỉ Lâm cũng đã hoàn toàn bao vây doanh trại, bọn hắn lôi hàng rào ra, tràn vào trong doanh trại.
Mặc dù trang bị của người ở Hàn Băng thành rất kém, khô lâu cương thi càng kém hơn, nhưng mà số lượng lại rất nhiều, khoảng chừng bốn năm ngàn người, phía Quang Minh giáo hội cũng chỉ còn lại chưa đến tám mươi người.
Vốn dĩ Lực Áo Nạp Đức mang kiếm sĩ trong giáp vô địch tới, mọi người còn rất an tâm, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, toàn bộ chiến sĩ trọng giáp đều bị vùi dập giữa đường, tình thế đảo ngược khiến lòng người bàng hoàng, có người không nhịn được mà hỏi: “Lực Áo Nạp Đức đại nhân, tình thế không ổn, có chi viện không? Xin hãy nhanh gọi chi viện đầu tống đi.”
Lực Áo Nạp Đức cũng không quay đầu lại trách mắng nói: “Thần Phong Nhận nhát gan như thế sao? Dù không có chi viện, các ngươi cũng cần phải tử chiến đến cùng, để cho kẻ địch chứng kiến dũng khí của Thánh Phong!”
“???” Có ý gì? Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện mất dấu chấm hỏi lớn, ý là không có quân tiếp viện? Bảo bọn hắn chiến đấu tới chết ở đây sao?
Lực Áo Nạp Đức có kỳ lân làm thú cưỡi, có thể phá vây rời đi bất kì lúc nào, nói cách khác, những người như mình bị vứt bỏ?
Đúng vậy, Lực Áo Nạp Đức căn bản không có ý định mang những người này đi, thứ nhất, lần này hắn ta mang tới kiếm sĩ trọng giáp không tồn tại, nếu như tất cả đều thuận lợi, kiếm sĩ trọng giáp quay về, đối phó với những người này ở trong doanh trại.
Thứ hai, nếu như một trận chiến ở vực sâu có thương vong không quá nghiêm trọng, nhưng lại có một vị đội trưởng thánh kỵ cấp bảy và phó quan của hắn chết, báo cáo như vậy nhìn thế nào cũng không hợp lý. Vì để hợp tình hợp lý, cũng chỉ có thể để người trong doanh trại hi sinh một chút.
Chuyện bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát, loại tình huống này, thì càng không thể để cho bất kì người nào còn sống trở về.
“Vậy để cho ta nhìn xem dũng khí của Thánh Phong!” Nuốt xuống rễ của củ cải đường, Lư Sắt cảm thấy cơ thể của mình dâng trào sức mạnh, huy kiếm lao qua, bổ xuống chém ra một đường kiếm mang mãnh liệt.
“Hả? Tại sao ngươi lại mạnh lên nhiều như vậy? Ngươi che giấu thực lực?” Lực Áo Nạp Đức đỡ được kiếm mang, nhưng vẫn bị chấn động đến mức kinh hãi.
Lư Sắt không nói một lời, im lắng chém tới, rễ của củ cải đường chỉ có thể làm tăng lên cảnh giới trong thời gian ngắn, Lư Sắt nào dám lãng phí thời gian.
Coong coong coong coong! Thanh âm kiếm sắt va vào nhau vang lên liên tục, trường kiếm của Lư Sắt như là chảy ra từ thủy ngân, trong mấy hơi thở đã chém ra được ba bốn mươi kiếm.
Lực Áo Nạp Đức đón đỡ cũng có chút chật vật, nhưng vẫn cố gắng chặn lại, sau đó nghe thấy một tiếng răng rắc, kiếm của hai người đều không chịu đựng được loại chiến đấu có chấn động đến mức này, song song gãy thành hai đoạn.
Lư Sắt ném kiếm gãy đi, động thân nắm tay phải đánh ra, nắm đấm bốc lên khí mang, đâm về kẻ địch.
Lực Áo Nạp đức gọi thánh thuẫn ra đón đỡ.
Bả vai Lư Sắt lắc một cái, xoay vai đánh ra quyền trái.
Lực Áo Nạp Đức đón đỡ.
Hai quyền của Lư Sắt thay nhau liên tục, trong vài hơi đã đánh ra được ba bốn mươi quyền.
Lúc này mới có thể thấy thực lực của kỳ lân Thiểm Điện, nó đạp những bước chân khéo léo, chở theo Lực Áo Nạp đức vừa cản vừa lui, vậy mà né tránh được hết 40% đòn tấn công của Lư Sắt, thậm chí còn nghiêng người đạp trả lại một cước.
Đây đâu còn là thú cưỡi nữa, quả thực là bộ pháp đại sư đó.
Nhưng mà một cước của nó cũng không chiếm được ưu thế, đấu khí của Lư Sắt vận chuyển trên cánh tay, cứng cắn chống đỡ cước, còn đẩy nó lại.
Nhân lúc kỳ lân hơi chậm lại, Lư Sắt thuận thế vọt lên, hai tay chắp lại, ngưng ra kiếm khí chém bổ xuống đầu.
Lực Áo Nạp Đức kinh hãi hét lên: “Đấu khí hóa kiếm? Kiếm Thánh cao giai?”
Trận chiến vừa rồi đã khiến cho Lực Áo Nạp Đức cảm nhận được, thực lực của kẻ địch không chỉ là Kiếm Thánh sơ giai, vậy mà có thể áp chế được sự phối hợp giữa hắn ta và kỳ lân Thiểm Điện, quả nhiên, Kiếm Thánh cao giai mới là thực lực thật sự của đối phương.