Nếu như là người sống có trí tuệ, có thể thông qua phương pháp hiến tế, để ngọn lửa linh hồn và thi thể kết hợp đầy đủ ký ức khi còn sống, chuyển sinh thành Vu Yêu, Phỉ Lâm và Lệ Sa cũng đều giống như vậy, toàn bộ quá trình mất khoảng bảy ngày.
Nhưng tiểu Hoàng Đồng Long không có ký ức, càng không có sinh mệnh, trực tiếp ban cho linh hồn ngay lập tức trở thành cương thi.
“Nhưng mà, ta chưa từng dạy ngươi ngưng kết ngọn lửa linh hồn.” Nại Cách Lý Tư buồn bực, mình cũng chưa từng dạy, An Cách học được bằng cách nào.
“Vong Linh Hỏa.” An Cách nói.
“Vong Linh Hỏa kém xa ngọn lửa linh hồn, nhưng mà ngươi là cái tên kỳ lạ, từ trong Vong Linh Hỏa lĩnh ngộ ra được ngọn lửa linh hồn cũng không có gì kỳ quái, bản chất của chúng giống nhau, được rồi kệ đi, ngươi khống chế nó, dùng linh hồn của nó để gọi thần danh của ta, sau này ta có thể chiếu lên trên người nó, làm thân thể của ta.”
Nại Cách Lý Tư hưng phấn mong đợi, bị phong ấn đến bây giờ đã qua bao nhiêu năm? Hắn ta còn có thể nhớ rõ sự tuyệt vọng và bất lực năm đó, khi Bất Tử quân vương kéo linh hồn của nó ra từ trong thân thể.
Không ngờ rằng, còn có một ngày mình có thể tìm lại cơ thể, mặc dù là trạng thái nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, còn không lớn bằng hình dáng của mình trong trứng rồng, nhưng dù sao cũng là thân thể mọc ra từ vảy rồng của mình.
An Cách khống chế tiểu Hoàng Đồng Long, phát ra một vài tiếng kêu không rõ nghĩa.
“Ách, long ngữ, long ngữ, được rồi, ta dạy cho ngươi.” Lại là một lần dạy học như bình thường, cuối cùng An Cách thành công khống chế tiểu Hoàng Đồng Long, dùng long ngữ gọi tên của Nại Cách Lý Tư.
Nại Cách Lý Tư chiếu vào trong người của tiểu Hoàng Đồng Long, lắc đầu, lắc não, sau một lúc khá lâu, mới thở dài một hơi.
Có lẽ là đang bùi ngùi xúc động, bày tỏ cảm xúc các kiểu như ‘thanh xuân của ta đã quay lại’ ‘thân thể của ta đã quay về’, nhưng không đợi âm thanh thở dài này tan biến, một thân ảnh đã nhảy lên trên lưng nó, hai cái chân trắng nhỏ kẹp quanh eo của nó, cưỡi ở phía trên một cách vững vàng.
Nại Cách Lý Tư suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, vội vàng mắng: “Ngươi làm gì vậy !? Xuống ngay, ngươi cũng có cánh, cưỡi ta làm gì! Con chim chết nhà ngươi, mau xuống ngay, nếu không ta đánh ngươi đó, ngươi muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của thần Tri Thức sao?!”
Nại Cách Lý Tư ra sức vẫy cánh, muốn lắc Thiên Sứ khô lâu ở trên lưng xuống, nhưng Thiên Sứ khô lâu cũng vẫy cánh, cân bằng thân thể, hoàn toàn không thể lắc xuống được.
Vùng vẫy một hồi, tiểu cương thi nhào tới, bỗng nhiên đụng ngã Thiên Sứ khô lâu xuống.
Không đợi Nại Cách Lý Tư nói lời cảm ơn, tiểu cương thi đã nghiêng người cưỡi lên trên, nó căn bản không phải giải cứu Nại Cách Lý Tư, mà là cướp đồ chơi, nhưng nó tương đối nặng, lập tức khiến Nại Cách Lý Tư ngồi bệt xuống đất.
“Chết tiệt, chịu chết đi, Hoàng Đồng Long chi nộ.” Nại Cách Lý Tư mất công giãy dụa, cho dù nó là Hoàng Đồng Long, nhưng cũng chỉ mới được sinh ra, hoàn toàn đánh không lại tiểu cương thi, cuối cùng vẫn là Thiên Sứ khô lâu cứu được nó, hai tên này sang một bên đánh nhau.
Nại Cách Lý Tư đứng lên, dùng móng vuốt lau mặt, phủi đi vết bẩn trên người, thở một hơi: “Suýt chút nữa thì biến thành thú cưỡi, chết tiệt, đường đường là Hoàng Đồng Long lại bị người khác cưỡi mà được sao? Làm mất mặt Cự Long nhất tộc.”
Lời còn chưa nói hết, An Cách đã cưỡi lên.
Nại Cách Lý Tư theo bản năng đang muốn lắc, nhưng lại phát hiện thân thể mình mất khống chế, linh hồn của tiểu Hoàng Đồng Long là do An Cách ban cho, có quyền ưu tiên cao hơn so với Nại Cách Lý Tư, nói cách khác, nếu như nó không phục tùng ý chí của An Cách, vậy thì nó không thể nào khống chế được tiểu Hoàng Đồng Long.
Nội tâm vùng vẫy một hồi lâu, Nại Cách Lý Tư bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này, cưỡi thì cưỡi đi, dù sao cũng không có ai biết đây là nó, Hoàng Đồng Long bị cưỡi, cũng chỉ có Long tộc mất mặt, còn chẳng liên quan gì đến chức thần Tri Thức của hắn ta.
Tự an ủi mình, Nại Cách Lý Tư bay loạn xạ.
Thân nó chỉ dài có nửa thước, An Cách cưỡi ở phía trên giống như đang cưỡi một cái băng ghế nhỏ, hoặc là người lớn cưỡi ngựa gỗ của trẻ con, nhưng mà sải cánh lại rất lớn, cộng với việc An Cách chỉ là một bộ khô lâu, toàn thân cũng chỉ có xương cốt, trọng lượng chưa đến bốn mươi cân, nhào tới nhào lui, vậy mà thật sự nâng được nó lên.
Phỉ Lâm bay lại gần, thấy cảnh này, khiến hắn ta kinh ngạc đến nỗi rơi xuống đất: “Đây là... Hoàng.... Hoàng Đồng Long? Đại nhân, ngươi đi đào mộ sao? Nơi này của chúng ta không có mộ của cự long, ngài đào được thứ này từ đâu vậy?”
Không đợi An Cách trả lời, Phỉ Lâm xua xua tay: “Không nói chuyện này nữa, đại nhân, cứu mạng! Cầu xin đại nhân cho nợ một chút lương thực, sẽ trả lại tiền sau.”