Chương 93: [Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Thánh Ngôn Thuật - Đi Chết Đi!

Phiên bản dịch 4521 chữ

Liềm thật mặc dù có thể sử dụng, nhưng cán quá ngắn, hắn có thể làm dài lưỡi liềm ra, nhưng không làm dài cán ra được.

Sau khi trải qua điều chỉnh, một thanh liềm cán cao hai mét, lưỡi đao rộng như cánh cửa xuất hiện ở trong tay An Cách.

“Thật là đẹp.” Lư Sắt hâm mộ nói, một khô lâu dữ tợn, hốc mắt bùng cháy ngọn lửa u lam, hai tay cầm lưỡi liềm lớn, giống như tử thần đi nhặt linh hồn, quá đẹp: “Đặt ở chiến trường có thể dọa sợ rất nhiều người.”

Vừa mới dứt lời, đã thấy An Cách nhảy vào trong ruộng, giẫm lên bùn xách ngược lưỡi liềm lên nhanh chóng chạy về phía trước, lưỡi liềm gần như quét qua mặt đất, đợi đến khi hắn chạy đến cuối cùng, một luống lá cây của củ cải đường đã bị cắt cổ rạp ngay ngắn trên mặt đất.

An Cách nhảy đến luống ruộng thứ hai, xách ngược lưỡi liềm lên chạy quay lại, lại một luống lá cây của củ cải đường nữa đổ rạp xuống ngay ngắn, hiệu suất này còn cao hơn mấy lần so với trước kia, trước kia còn phải cúi người xuống để nhổ, bây giờ cán đã dài ra, đứng chạy là được.

An Cách chạy về tới lắc lắc bùn trên chân, nói chắc nịch: “Dùng tốt.”

Nại Cách Lý Tư và Lư Sắt đen mặt lại.

Lư Sắt đã quen với phong cách mọi chuyện đều lấy làm ruộng làm tiêu chuẩn để tính của An Cách, lắc đầu đi vào trong ruộng, vừa đi vừa nói: “Đại nhân muốn thử đao cũng không cần phải cắt củ cải đường, thật lãng phí, những lá cây này ta lấy đi, cố gắng ăn rau xanh trong hai ngày, quá lãng phí, ta ghét nhất là lãng phí.”

Không đợi hắn ta chạm tay vào phiến lá của củ cải đường, một cái chân trâu đã chen vào giữa hắn ta và lá cây củ cải đường, ngẩng lên nhìn, là đại thẩm Ngưu Đầu Nhân gánh thùng phân đang bón phân, nàng ta trừng lớn đôi mắt trâu, vẻ mặt đề phòng ăn trộm nhìn chằm chằm Lư Sắt: “Của ta!”

Lư Sắt nhếch miệng, trong mắt dấy lên chiến ý hừng hực, chẳng phải chỉ là nhặt chút lá cây củ cải đường thôi sao, An Cách đại nhân cũng không nói gì, một con Ngưu Đầu Nhân mà lại muốn ngăn cản một Kiếm Thánh như ta?

Trên thân dâng lên đấu khí, Lư Sắt chuẩn bị đẩy đại thẩm Ngưu Đầu Nhân ra, thoải mái nhặt những lá cây củ cải đường giòn thơm ngọt kia vào trong ngực, buổi tối nấu một chút canh rau xanh đặc cho đỡ ngán.

Nhưng mà còn chưa đợi hắn ta kịp đẩy đại thẩm Ngưu Đầu Nhân ra, một chuyện kinh khủng đã xảy ra, đại thẩm Ngưu Đầu Nhân nhặt cái chổi trên mặt đất lên quấy một cái vào trong thùng, vung lên vẩy về phía hắn ta.

“Mẹ kiếp!” Lư Sắt bỏ chạy còn nhanh hơn cả ngày đó chém thánh kỵ, lướt qua một cái đã không còn hình bóng.

Đại thẩm Ngưu Đầu Nhân ném cái chổi xuống đất, khinh thường hừ một tiếng, sau đó vui vẻ đi nhặt lá rau, những lá rau này An Cách đã giao lại cho nàng ta, sau khi nhặt xong thì cầm vào trong thành bán, rất được mọi người ưa chuộng.

Mãi đến khi đại thẩm Ngưu Đầu Nhân nhặt xong lá cây rồi rời đi, Lư Sắt mới thò đầu ra nhìn chạy lại, mạnh miệng nói: “Ta không so đo với nàng.”

Nại Cách Lý Tư khẽ chê cười, rồi mới hỏi ngược lại: “Hai mục sư kia là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra với những thuẫn sĩ trọng giáp này? Ngươi đã tiêu diệt đội nhân mã kia của Quang Minh giáo hội?”

“Ta phục kích bọn hắn mấy lần, giết được một số người của bọn hắn, đuổi bọn hắn ra khỏi Hàn Băng thành, hiện tại bọn hắn không còn dám vào thành nữa, chỉ dám đóng quân ở nơi trống trải, nhưng mà xem dáng vẻ của bọn hắn là không định rời đi, vẫn đang định cử người tới, lần này ta tới vì hy vọng An Cách đại nhân xuất thủ, dùng Thánh Quang Thiểm Diệu đánh bay nơi đóng quân của bọn hắn, thuận tiện để ta vào đó chém chết bọn hắn, hai mục sư này là tù binh của ta, đưa cho đại nhân sử dụng.”

“Khá lắm, đưa mục sư cho khô lâu? Ngươi đúng là hại chết khô lâu già này của hắn mà.” Nại Cách Lý Tư dở khóc dở cười.

Tất cả mọi người đều có sự hiểu lầm về An Cách, cho rằng hắn là kiểu hình chiếu của Quân Vương Thủ Vọng giả, nhưng Nại Cách Lý Tư lại hiểu rất rõ nội tình của An Cách, hắn chính là một bộ khô lâu may mắn hơn người mà thôi, kế thừa mạng lưới linh hồn và tín ngưỡng bất tử, giống như một tên ngụy thần, nhưng thực lực cũng chỉ có vậy.

Đặt một tên mục sư ở bên người, nhỡ may đối phương nổi dậy dùng Thánh quang đốt hắn thì phải làm sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã thấy nữ mục sư ở trên mặt đất vẫn luôn cuộn tròn trên mặt đất bỗng động đậy, vòng eo tinh tế mà có lực của nàng ta giống như lắp lò xo, mặc dù hai tay đã bị trói ở sau lưng, nhưng xoay người một cái đã nhảy dựng lên, hai mắt trợn lên nhìn về phía An Cách khẽ kêu lên: “Đi chết đi! Dị đoan!”

Trên người mục sư bộc phát ra Thánh quang, hóa thành một vệt sáng đâm về An Cách - Thánh Ngôn thuật - Đi Chết Đi!

Bạn đang đọc [Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực của Tình Chung Lưu Thủy

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!