Vệ Phàm cũng không ngạc nhiên.
Cả hai đều có lai lịch riêng, chắc hẳn có bằng hữu trong Trấn Ma Ty, có thể bọn họ đã đi tìm bằng hữu.
Tất nhiên cũng có thể họ đã về nhà.
Dù sao bọn họ vẫn chưa chính thức bắt đầu nhận nhiệm vụ, việc về nhà hoặc về lại môn phái một chuyến cũng không có gì lạ.
Thức ăn do Trấn Ma Ty cung cấp rất tốt, chỉ riêng món thịt đã có bảy tám loại, còn có rau củ và canh chay, có thể ăn uống tùy thích.
Thậm chí còn có món làm từ yêu nang, nhưng món này cần công huân mới có thể ăn.
Chọn v·à·i món mình thích ăn, Vệ Phàm tìm một bàn không có người để ngồi xuống.
Lúc này, dù đã đến giờ ăn, nhưng trong Chiến Đấu Doanh cũng không có nhiều người dùng cơm, chỉ lác đác vài chục người.
Phải biết rằng số lượng người trong Chiến Đấu Doanh có đến hai ba nghìn, nhưng ở đây chỉ có vài chục người, chứng tỏ đa số đều đang thi hành nhiệm vụ.
"Nghe nói yêu ma của Thanh Vân Sơn lại bạo loạn rồi, Đại Thống Lĩnh đã đi trấn áp nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, không biết lần này sẽ có bao nhiêu người chết."
"Yêu ma của Thanh Vân Sơn năm nào chẳng bạo loạn, Đại Thống Lĩnh đi giết một đám thì chúng lại yên tĩnh, thực sự đáng lo là Thần Đao Môn, nếu Tam Thống Lĩnh không thỏa thuận được với họ, có thể sẽ khai chiến."
...
Vệ Phàm vừa ăn vừa nghe những cuộc trò chuyện xung quanh, thu thập thông tin.
Thần Đao Môn!
Trong lòng hắn có chút rung động.
Hắn từng nghe Ninh Hiên nhắc đến môn phái này, nghe nói đây là một trong bốn đại môn phái ở Tô Thành, đệ tử trong môn chuyên tu luyện đao pháp, mỗi người đều là kẻ sát phạt vô song.
Năm xưa Ninh Hiên từng muốn bái nhập Thần Đao Môn, nhưng tiếc là tư chất không đủ nên bị từ chối.
"Khai chiến thì khai chiến, Trấn Ma Ty sợ gì một Thần Đao Môn cỏn con?"
"Đồ ngốc, Thần Đao Môn cũng có nhiều đệ tử trong Trấn Ma Ty, mọi người đều là huynh đệ, đến lúc đó đánh nhau thì biết đối mặt với đồng đội cũ thế nào?"
"Vệ huynh, ta đi tìm ngươi ăn cơm mà không thấy, ta biết ngay ngươi ở đây."
Vệ Phàm đang nghe đến thú vị thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của Ninh Hiên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ninh Hiên đang đi tới cùng một nam một nữ, nam thì khí độ bất phàm, nữ thì dung mạo kiều diễm, còn đẹp hơn cả tiểu thiếp của thành chủ Vân Thành khi đó.
Ba người lấy c·ơ·m rồi ngồi xuống cạnh Vệ Phàm, Ninh Hiên bắt đầu giới thiệu.
Nam tên là Bành Minh Kiệt, nữ tên là Lý Phượng Nghi, cả hai đều là đồng môn với Ninh Hiên, là sư huynh và sư tỷ của Ninh Hiên.
Trong đó, Lý Phượng Nghi thậm chí còn là một Ngân Y Trấn Ma Vệ, rất có khí phách anh hùng.
Vệ Phàm không mấy quan tâm đến cấp bậc của Trấn Ma Vệ, vì cấp bậc của Trấn Ma Vệ không xác định dựa trên tu vi, mà là dựa trên công huân.
Nếu gặp may và được phân về dưới trướng của cao thủ, chỉ cần tham gia vài nhiệm vụ khó khăn là có thể dễ dàng thăng cấp thành Ngân Y Trấn Ma Vệ.
Vệ Phàm lần lượt chào hỏi cả hai, coi như đã quen biết nhau.
Hai người đối với Vệ Phàm không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại còn có phần nhiệt tình, cuối cùng Vệ Phàm mới biết, giống như Tô Nghiễm Văn trước đó, bọn họ đều cùng chung một đội, sau này sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ.
Người trong cùng một đội của Trấn Ma Ty rất coi trọng tình cảm, bởi vì trong những lần làm nhiệm vụ sau này, đối phương có thể chính là người cản đao cho mình.
Vệ Phàm ăn xong trước, hắn đặt đũa xuống một lúc sau thì Ninh Hiên cùng hai người cũng ăn xong.
Ninh Hiên ghé lại nói: "Vệ huynh, sư huynh sư tỷ định dẫn ta đi xem thử thách thu nhận đệ tử của ba vị Thống Lĩnh, ngươi có muốn đi cùng để mở mang tầm mắt không?"
Tất nhiên là Vệ Phàm có hứng thú, hắn luôn nghĩ đến chuyện bái sư, mặc dù hắn dựa vào bảng chỉ dẫn để tu luyện, nhưng có một Thống Lĩnh làm chỗ dựa chắc chắn không có gì là xấu.
Chỉ cần lấy ví dụ về Tử Huyền Vũ Điển, nếu hắn có một Thống Lĩnh làm sư phụ, có khi đã dùng công huân để đổi lấy Tử Huyền Vũ Điển cho hắn rồi.
Sau khi bái sư, chẳng những không cần lo lắng về võ học tâm pháp, mà còn được hỗ trợ về tài nguyên.
Đám người rời khỏi nhà ăn!
Vệ Phàm lộ vẻ nghi ngờ: "Chẳng phải ngươi đã có sư môn sao, lẽ nào vẫn có thể bái Thống Lĩnh làm sư phụ?"
Ninh Hiên cười nói: "Ta nào có bản lĩnh bái Thống Lĩnh làm sư phụ, chẳng qua là nghe sư huynh sư tỷ nói rằng trong thử thách thu nhận đệ tử của Thống Lĩnh có một tuyệt kỹ, ta muốn đi xem thử."
Ba vị Thống Lĩnh đều đã thiết lập thử thách thu nhận đệ tử, nhưng mỗi người một khác.
Mặc dù đa số người coi thiên tài là người có đan điền rộng lớn, có thể chứa được bao nhiêu năm công lực, nhưng vẫn có người xem trọng ngộ tính hơn.
L·ấ·y đan điền làm thước đo để đánh giá thiên tài, nhưng không phải là thước đo dành cho tất cả mọi người.
Trong đó, Nhị Thống Lĩnh là người rất coi trọng ngộ tính, vì vậy phương pháp khảo nghiệm của hắn, chính là một thức đao pháp trong tuyệt kỹ.
Thử thách là chỉ cần trong thời gian nửa canh giờ, có thể ngộ ra đao pháp khắc trên đất, xem như vượt qua khảo nghiệm của hắn.
Sư tỷ của Ninh Hiên, Lý Phượng Nghi nói: "Nhị Thống Lĩnh không chú trọng đến việc đan điền chứa bao nhiêu chân khí, vì tuyệt kỹ của hắn đủ để bù đắp cho sự thiếu hụt về chân khí, với điều kiện tiên quyết là ngộ tính của ngươi đủ cao, nhất mạch của hắn, chú trọng nhất chính là ngộ tính."