Khương Thu Tự gật đầu, tìm một con quái vật, ném ra Con rối lừa đảo, sau đó nhắm vào Con rối lừa đảo tung ra thẻ [Phản kích đẫm máu].
"Không được!" Phương Diểu kêu lên.
Nhưng trong tiếng kêu của Phương Diểu, trên Con rối lừa đảo nổi lên một luồng huyết khí nhàn nhạt, rõ ràng là thẻ bài có hiệu lực.
Khương Thu Tự liếc nhìn Phương Diểu.
Phương Diểu rất bực bội: "Á! Bị cô phát hiện rồi!"
Khán giả: “…”
Đây có phải là ý tưởng phát sóng trực tiếp được thiết kế trước không, chắc chắn là kịch bản rồi nhưng có vẻ rất thú vị.
Sau đó mọi người cũng học được, Phương Diểu không cho chọn gì thì vào phòng phát sóng trực tiếp bình luận "Chọn cái này", tóm lại là làm ngược lại là được.
Giai đoạn đầu còn khá dễ dàng, rất nhanh đã đến một ngã ba, Phương Diểu lại bắt đầu: "Đi bên trái, bên phải có boss.”
Khán giả: "Đi bên phải!"
Khương Thu Tự cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng về phía bên phải, kết quả đi đến nhà bếp, gặp đầu bếp chó đã cho Bạch Huyên vào nồi trước đó.
"Ha ha ha, không tin tôi, gặp boss rồi chứ!" Phương Diểu rất đắc ý: "Ảo ảo thực thực, khó phân biệt, đây chính là binh pháp!"
Khán giả: "Thật bỉ ổi!"
Khương Thu Tự khẽ hừ: "Tôi không sao.”
"Không sao? Sát thương của thẻ bài trong tay cô không đủ.” Phương Diểu tự tin nói.
"Phải không.” Lúc này, Khương Thu Tự đã cơ bản nắm rõ quy luật.
Vì đặc điểm của thẻ bài là sẽ biến mất sau khi sử dụng nên không thể xây dựng một bộ thẻ mạnh mẽ để đánh từ đầu đến cuối, còn thẻ bài cơ bản của dòng phái đã chọn thì có thể thấy ở khắp mọi nơi. Vì vậy, chìa khóa nằm ở chỗ, làm thế nào để sử dụng các thẻ bài hệ khác rơi ngẫu nhiên trên thẻ bài cơ bản của trường phái đã chọn, liên tục xây dựng bộ bài có thể đảm bảo sức mạnh.
Hơn nữa, cô phát hiện ra rằng chính mình không phụ thuộc nhiều vào người chia bài, rất nhiều thẻ bài kết hợp lại đều có hiệu quả, chẳng hạn như thẻ bài hệ nguyên tố màu tím [Thời gian chậm rãi] trên tay cô, sau khi sử dụng chậm trễ, hiệu ứng và sát thương của thẻ bài sẽ tiếp tục thả năm thẻ bài hoặc sau 15 giây mới được tính, điều này mang lại cho cô không gian thao tác rất lớn.
[Thời gian chậm rãi] + [Hấp thụ sát thương] + [Đau khổ khắc sâu] + [Tăng cường phản công] + [Tích tụ sức mạnh] + [Phản công đẫm máu]!
Khương Thu Tự đánh ra một loạt thẻ bài, trước tiên là trì hoãn hạch toán, lợi dụng quá trình này, hấp thụ sát thương, khiến sát thương nhận được tăng gấp đôi, sau đó tăng cường hiệu ứng phản công, đồng thời tích tụ để có thể đánh ra hai lần hiệu quả phản công ở lần tiếp theo, cuối cùng sử dụng [Phản công đẫm máu] để đánh ra hai lần sát thương phản công gấp đôi.
Chỉ một đòn, thanh máu treo cao trên đầu tên đầu bếp chó đã bị xóa sạch.
Phương Diểu kinh hô: "Điều này không khoa học, thiết kế thẻ bài này có vấn đề.”
Những khán giả vốn ngây ngốc nghe thấy lời này thì đều không nói nên lời, trò chơi này làm!
Nếu chắc chắn phải để họ mở miệng thì họ chỉ có thể nghĩ đến một câu: "Chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!"
"Ài, sao cô không nghe tôi, nếu cô nghe tôi thì có phải sẽ không bị thương không!" Phương Diểu phàn nàn, vô cùng thương xót.
Khán giả chết lặng: "Lời này của anh là tiếng người sao?"
Nếu là bình thường, gặp phải một kẻ phá đám như vậy, bọn họ đã chửi bới om sòm bắt người ta tắt míc từ lâu rồi rồi. Nhưng bây giờ tâm trạng của mọi người lại rất mâu thuẫn, Phương Diểu rất đáng ghét, vừa muốn đánh anh, lại vừa muốn xem tiếp.
Khương Thu Tự đánh giá: "Không khó như tưởng tượng."
Phương Diểu mở to mắt nói dối: "Nếu không có sự chỉ bảo của tôi, không biết cô đã phải chơi lại bao nhiêu lần."
Khương Thu Tự hừ một tiếng: "Vậy tôi cảm ơn anh."
Giọng điệu quái gở khiến khán giả rất vui vẻ, đúng vậy, chị gái Tổng giám đốc nên đáp trả như thế, làm sao có thể để anh quá đáng như vậy được.
Có khán giả lang thang ở các phòng phát livestream, sau khi tìm hiểu tình hình phá đảo của các streamer khác thì quay lại báo tin.
"Bây giờ tiến độ của cô là nhanh nhất đấy!"
"Cố gắng phá đảo đầu tiên!"
Thấy bình luận, Khương Thu Tự hỏi Phương Diểu: "Nếu tôi phá đảo trong một lần, thì anh có mất mặt lắm không?"
Phương Diểu không tin: "Thứ nhất, cô không phá đảo được. Thứ hai, không có nếu như!"
"Phá đảo, chắc chắn phải phá đảo!"
"Vả mặt anh ta!"
Các khán giả nhập tâm, coi Phương Diểu như một tên phản diện lớn, vô cùng hy vọng Khương Thu Tự có thể đánh bại anh.
Khương Thu Tự không để tinh lực vào việc cãi cọ với Phương Diểu, cô không ngừng thu thập thẻ bài, sàng lọc, loại bỏ, tiếp tục tiến sâu vào Lâu đài Quỷ vương.
"Muốn tôi chỉ cho cô biết công chúa ở đâu không?" Phương Diểu kiên trì "giúp đỡ": "Cô đi xuống dưới lòng đất qua cánh cửa nhỏ này, có một hầm giam, công chúa bị nhốt ở đó."
"Thật không?" Khương Thu Tự hỏi.
"Tuyệt đối chính xác, kẻ nói dối sẽ nuốt một nghìn cây kim!" Phương Diểu thề thốt.
"Đừng tin anh ta!"
"Đừng đi, đừng đi."
Cac khán giả khuyên can, Khương Thu Tự không nghe, đẩy cánh cửa nhỏ đi xuống dưới.
Cầu thang hình xoắn ốc xuyên thẳng xuống dưới lòng đất, rất nhanh cô đã đến hầm giam tối tăm, trong môi trường thiếu ánh sáng, chỉ riêng tiếng nước nhỏ giọt cũng khiến người ta đứng ngồi không yên.
"Sao công chúa có thể bị nhốt ở một nơi như thế này?"
"Đúng vậy!"