Thanh niên lộ ra vẻ mặt rối rắm nhìn Thiền Nhi, lại nhìn hồ lô rượu của mình, cuối cùng dứt khoát ngửa đầu uống thêm mấy ngụm nữa, lòng thầm nói “Mặc kệ nó, dù sao từ nhỏ hắn cũng bị người ta đánh thành quen rồi, chỉ cần hắn không rời khỏi Linh Khê chiến trường, lão yêu bà kia đừng mơ làm gì được hắn...
"Sư huynh, chừng nào thì ngươi cưới ta?" Thiền Nhi trút xong rượu ngon, đi qua ngồi ở trước mặt thanh niên nọ, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
"Khụ khụ khụ..." Thanh niên kia nghe vậy, lập tức ho khan kịch liệt một hồi, sau đó vươn tay lau lau khóe miệng, răn dạy thiếu nữ: "Nói bừa cái gì vậy? Ta là sư thúc của ngươi!"
Thiếu nữ nghiêng đầu, mấp máy đôi môi đỏ mọng mềm mại, thản nhiên nói: “Vào một buổi tối của ba mươi hai năm trước, ngươi thân..."