Nàng kia quay đầu liếc mắt nhìn thi thể cách đó không xa một cái, cần cổ khẽ rụt lại, dáng vẻ giống như có chút sợ hãi, vẻ mặt kinh hoảng khiến người ta không khỏi nổi lên lòng thương xót. Sau khi nàng nghe được âm thanh của Lục Diệp mới nũng nịu đáp lại một câu: "Phong Hoa viện, Sơ Tuyết!"
Lại nghe “Oanh” một tiếng, đất đá dưới mặt đất bắn tung ra, Lục Diệp đã bổ nhào về phía Sơ Tuyết, động tác vô cùng nhanh chóng.
"Vị sư đệ này đừng nóng vội mà!" Sơ Tuyết õng à õng ẹo nói xong một câu nũng nịu vô cùng nhưng ra tay lại tàn nhẫn đến đỉnh điểm, nàng vừa nâng tay lên là một hỏa cầu đang hừng hực thiêu đốt. Chưa hết, đằng sau hỏa cầu còn có một lưỡi phong nhận ( đao gió) màu xanh nhạt.
Mấu chốt là thời điểm nữ nhân này ra tay, bộ y phục thiếu vải kia căn bản không che được cảnh xuân, khiến cho đám đông tu sĩ đang xem cuộc chiến được mở rộng tầm mắt.