Trong đại điện, Lục Diệp đón ánh mắt hiếu kỳ của Nhân Ngư Nữ Vương, ôm quyền hành lễ: “Nhân tộc Lý Thái Bạch, bái kiến Nữ Vương!”
Hắn không rõ diện kiến vương của một tộc nên hành lễ thế nào, dù sao thể hiện được ý là được.
Nữ Vương cất lời, âm thanh non nớt truyền ra, Lục Diệp không hiểu, ngôn ngữ của Nhân Ngư tộc rất trầm bổng, nghe như ca hát, bởi vậy tuy không hiểu, nhưng nghe vẫn rất êm tai.