"Đây là sao vậy?" Thủy Uyên dở khóc dở cười, vốn tưởng hai vị này ẩn mình nơi đây một tháng, hẳn là tiêu dao khoái hoạt, nhưng xem dáng vẻ Tiểu sư đệ thế này, hình như sự tình không như nàng nghĩ?
"Gia môn bất hạnh, một lời khó nói hết!" Lục Diệp ưu sầu phất tay, hắn suýt nữa tưởng rằng bản thân sẽ bỏ mạng nơi này rồi, nếu không phải kỳ hạn một tháng sắp đến, nhiều người truyền tin thúc giục hắn mau chóng đến Cửu Châu trấn thủ điện, hắn vẫn chưa thể rời đi.
"Lục Diệp..." Từ trong trúc lâu truyền đến tiếng Hoa Từ, dịu dàng như nước, "Đến giờ uống thuốc rồi!"