Bây giờ trừ hắn, cũng chỉ có Trần Dục là tu sĩ có tu vi thất tầng cảnh trong trụ sở. Đương nhiên là Lục Diệp muốn nhìn xem người khác ngự khí như thế nào, liền đưa tin cho Trần Dục, để cho gã tới biểu diễn một chút, kết quả là người ta ngự khí bay lên, linh khí kia hóa thành lưu quang, xuyên qua xuyên lại trong vòng ba mươi trượng, nhẹ nhàng tựa một con chim.
Phút cuối Tần Dục còn nói Ngự Khí Thuật của bản thân không đáng phô ra, đúng là đã tự bêu xấu ở trước mặt Lục Diệp rồi.
Thế nhưng, nếu thủ đoạn ngự khí chi đạo của Trần Dục là bêu xấu, Lục Diệp lại cảm thấy của bản thân hắn chính là mất mặt xấu hổ. Hắn đã hỏi qua Trần Dục, sau khi người ta tấn thăng thất tầng cảnh, chỉ tốn ba ngày đã miễn cưỡng tu thành xong Ngự Khí Thuật, vậy mà hắn thì...
Lục Diệp buồn bực trở lại trụ sợ, liền đến chỗ nhị sư tỷ xin ăn một bữa.