Cách đó không xa, Phùng Nguyệt đang nghiêng tai lắng nghe, trong lòng mừng thầm, bọn họ nghĩ như vậy là được rồi. Nhanh đi thôi, chỉ cần người của Bích Huyết tông và Vô Cực hiên bỏ chạy, cụ diện sẽ trở nên tốt đẹp cho bọn họ, cho Phùng gia, cho tất cả mọi người.
Tuy trụ sở Phùng thị đã bị công chiếm nhưng số lượng tộc nhân chết không quá nhiều, và chỉ cần có người, luôn luôn có thời điểm Đông Sơn tái khởi (trở lại ngày xưa).
"Nhưng ta có chút không cam lòng." Lục Diệp lắc đầu.
Đinh Ngọc Thụ bật cười: "Lại nói, đây cũng là chuyện bất khả kháng."