Chương 53: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Thẻ SIM

Phiên bản dịch 7423 chữ

“Chuyện này rất thú vị.” Tô Bạch lắc đầu, không biết nói gì: “Có lẽ này không tìm đường chết thì sẽ không chết.”

Nghe được hắn nói như vậy, Hồ Nguyệt Phương cũng hơi muốn cười, nhưng mà bởi vì phẩm hạnh nghề nghiệp hàng ngày thì thật cười ra cũng không tốt.

Dù sao làm y tá, bởi vì chuyện của người bệnh mà chế nhạo đối phương cũng không tốt.

“Đúng rồi, chị Hồ, ngươi là gần đây mới đến bệnh viện đi làm phải không?” Tô Bạch nhìn về phía Hồ Nguyệt Phương hỏi.

“Đâu có, ta đã làm việc nhiều năm rồi.” Hồ Nguyệt Phương lắc đầu, trong lòng hơi cảm thán.

Lúc biết tuổi của đối phương, chút tâm tư này của nàng cũng phai nhạt.

Nói đến cũng thì cũng chỉ là thấy đối phương đẹp mà thôi, nếu để nàng yêu đương với một người mới mười bảy mười tám tuổi, nàng cũng sẽ không chịu.

Dù sao chờ không nổi.

Người có một ít kinh nghiệm xã hội như nàng, đối với một số chuyện thật cũng thấy rất cởi mở.

Nàng hiện giờ cũng chỉ xem Tô Bạch thành một em trai nhỏ mà thôi.

Sau đó, Tô Bạch cơm nước xong, trao đổi cách liên hệ với Hồ Nguyệt Phương, thì đi về phướng Thành phố Điện Tử.

Hắn tới nơi này, một là để mua máy định vị.

Ngoài ra là muốn mua một cái máy tính.

Máy định vị là dùng để đặt vào trong hũ tro cốt, mà máy tính là dùng để học online và xem cổ phiếu.

Ngày mai chính là thời gian lớp online khai giảng, và là thời gian cổ phiếu khai trương.

Cho nên nhất đinh trước đó phải chuẩn bị tốt máy tính.

Sau khi đi vào thị trường điện tử, Tô Bạch đi mấy cửa hàng, đã dễ dàng mua được máy định vị.

Nhưng mà theo ông chủ nói, bởi vì nguyên nhân pin khá là nhỏ, máy định vị chỉ có thể hoạt động sáu ngày, không thể lại định vị nhiều thời gian hơn, cũng làm cho Tô Bạch hơi đáng tiếc.

Nếu như hắn có thể đạt được máy định vị ở chỗ Triệu Không Thanh, vậy nhất định là tốt hơn so với dồ dân dụng này.

Sau khi mua máy định vị, Tô Bạch mua một cái laptop ở một cửa hàng nhãn hiệu tương đối nổi tiếng.

Làm xong những việc này, hắn lại ra chợ gần đó mua một ít nhựa cao su, giấy nhám, thuốc màu, vật liệu vân vân.

Lần này tổng cộng tốn 5000 tệ.

Sau khi xài hết số tiền này, Tô Bạch còn lại 281928 tệ.

Việc này cũng làm cho hắn cảm thán, tiêu tiền thế này thật đúng là giống như nước chảy.

Sau khi mua đồ xong, Tô Bạch đột nhiên nhìn thấy đang có người cầm một cái thẻ SIM giao dịch với người khác bên trong bên trong hẻm nhỏ Thành phố Điện Tử.

Nhìn thấy một màn này, hắn lập tức đã hiểu được hai người này đang làm cái gì.

Ở Liên Bang, thẻ SIM của người thường đều đã được xác thực tên rồi.

Nhưng mà trong tối vẫn có người vụng trộm bán cái gọi là thẻ SIM không xác thực.

Mà người mua loại SIM này thông thường đều là làm những chuyện không muốn người khác biết.

Dừng một chút, Tô Bạch nhìn một hồi, bước vào trong hẻm nhỏ, nói: “Thẻ SIM này của ngươi bán thế nào?”

Hai người trong hẻm nhỏ nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.

“Thẻ SIM gì? Người anh em không phải ngươi lầm rồi chứ?” Người đàn ông trung niên giao dịch thẻ SIM cho người khác nhíu nhíu mày.

Hiển nhiên hắn không chuẩn bị giao dịch với người xa lạ.

“Ta là được bạn giới thiệu tới đây. Một cái 300 tệ, đúng không.” Tô Bạch nhìn về phía người đàn ông trung niên, dò hỏi.

Mới vừa rồi hắn nhìn hai người giao dịch, đã dùng trí nhớ vượt xa người thường ghi nhớ số tiền và số lượng thẻ SIM.

Tổng cộng năm mươi cái thẻ SIM, tổng cộng tiền là 1,5 vạn.

Nói cách khác, mỗi cái thẻ SIM là 300 tệ.

“Ngươi là ai giới thiệu tới?” Người đàn ông trung niên nhíu mày nhìn về phía Tô Bạch, trong lòng hắn cũng hơi tin tưởng, dù sao biết được chỗ giao dịch giá cả thẻ của hắn, nếu không có bạn bè giới thiệu, hắn cũng không tin.

Đương nhiên hắn không ngờ được, có người có thể nhất tâm nhị dụng, hơn nữa nhớ kỹ số lượng tiền và số lượng thẻ SIM.

“Ta là do anh Lý giới thiệu tới.” Tô Bạch cười cười: “Bây giờ ngươi còn thẻ nào không, lấy cho ta một ít, tiền không là vấn đề.”

Nói xong, hắn lấy một xấp tiền mặt ra từ trong túi áo mình.

Hiện giờ Liên Bang dùng tiền mặt để giao dịch tương đối nhiều, như là một ít máy pos linh tinh, cũng chỉ có một ít cửa hàng lớn hoặc là trường hợp đặc biệt mới có.

Nhìn thấy tiền trên tay Tô Bạch, người đàn ông trung niên cũng không quan tâm cái gì anh Lý hay không anh Lý, hắn biết rất nhiều người họ Lý, hơn nữa người mua thẻ dùng tên giả cũng rất nhiều.

Ai lại biết anh Lý là ai.

Nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu: “Ở chỗ ta không có thẻ dư nữa, nếu như ngươi muốn, đợi ngày giao dịch kế tiếp lại đến đây.”

Nói xong, hắn lục lọi trên người một chút, lấy ra một cái thẻ SIM, đưa cho Tô Bạch: “Số di động của ta là 12138… người khác đều gọi ta là anh Bạch Tuộc, sau này ngươi có thể dùng thẻ SIM này gọi điện thoại cho ta.”

Tô Bạch nghe vậy liền chuẩn bị đưa tay cầm lấy.

Nhưng mà anh Bạch Tuộc lại lập tức nắm thẻ SIM thu lại, trên mặt hiện ra vẻ như cười như không, nói: “Cái thẻ này 1000 tệ, xem như mua tư cách, nếu như tiền này ngươi cũng không đưa được, vậy quên đi.”

“Đương nhiên là đưa được.” Tô Bạch lấy ra 1000 tệ mới từ trong túi áo mình, đưa cho đối phương, nói: “Vậy chờ sau này lại giao dịch với anh Bạch Tuộc.”

Anh Bạch Tuộc đưa thẻ cho Tô Bạch, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Sau khi giao dịch xong, Tô Bạch rời khỏi.

“Anh Trương, ngươi lại đổi số sao?” Đợi đến sau khi Tô Bạch rời khỏi, người mua thẻ lúc trước hơi nghi ngờ nhìn về phía Trương Tam, lúc hắn giao dịch với Trương Tam cũng không phải gọi số vừa nãy Trương Tam nói.

“Không có, nói cho hắn là số giả.” Trương Tam lắc đầu, cười lạnh lùng một tiếng: “Ta nói ta là anh Bạch Tuộc, vậy mà hắn còn không phản ứng lại, cái này nói rõ lời người này nói trước đó hết tám chín phần là gạt ta. Cái gì mà anh Lý giới thiệu tới, đều là giả.”

“A?” Người mua thẻ hơi nghi ngờ hỏi: “Anh Trương trước đó ngươi nói ngươi là anh Bạch Tuộc sao?”

Nghe được lời hắn nói, mặt Trương Tam hơi hơi co rút, trong lòng cảm thấy bán thẻ SIM cho người này 300 tệ là còn ít, người này ít nhất phải bán 1000 một tấm mới đúng.

Bên kia, Tô Bạch nhìn thẻ SIM mới, nhìn kỹ một chút, phát hiện thẻ này quả thật là thẻ SIM không xác thực không sai.

Không có gì khác với cái mà anh Bạch Tuộc bán cho người kia trước đó.

Cái này cũng nói rõ, anh Bạch Tuộc kia cũng không có lừa hắn.

Nhưng mà Tô Bạch hơi hơi suy nghĩ lại, trong đầu nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi.

Sau đó trong lòng hắn cũng hiểu được, người gọi là anh Bạch Tuộc kia nhất định là nảy sinh nghi ngờ đối với hắn.

Bởi vì người này, tuy rằng ra vẻ thoải mái, nhưng vào lúc hắn lấy thẻ, cơ thể hơi có chút căng thẳng.

Mà ở trước đó, lúc anh Bạch Tuộc kia giao dịch với khách của hắn, cũng không có loại động tác này.

Có lẽ là tướng mạo, tuổi tác của hắn làm cho đối phương nảy sinh nghi ngờ, lại hoặc là chỗ khác có sơ hở.

Nhưng mà những cái đó cũng không có quan hệ gì với hắn, chỉ cần mua được thẻ SIM không xác thực này là được.

Về phần tại sao mua thẻ SIM không xác thực này, Tô Bạch chỉ cảm thấy tương lai có thể sẽ có lúc dùng đến.

Sau đó, hắn tìm một cửa hàng, nạp tiền điện thoại cho thẻ SIM này.

Thật ra ở Liên Bang, cái gọi là thẻ SIM không xác thực, cũng là có xác thực, chẳng qua tên ghi lại phần lớn đều là một số người thiếu nợ, hoặc là một ít người sống ở nông thôn xa xôi.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là thẻ SIM, còn có bán cùng thẻ ngân hàng.

Những người buôn lậu kia dùng mấy chục tới mấy trăm để mua, sau đó sẽ bán mấy thứ này cho mấy phần tử phạm pháp với giá gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần, làm cho bọn họ làm mấy ngành nghề lừa đảo linh tinh.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    51

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!