Xe taxi đến, Tô Bạch đi xuống xe.
Báo thù vui không? Có đôi khi hắn nghĩ tới vấn đề này, thứ đáp lại hắn là sự thù địch vô tận ở trong lòng cũng như loại cảm giác bất lực khi đối mặt với cái chết ở trong trí nhớ.
Lúc đó, hắn thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe.
Loại tuyệt vọng nào khi cận kề cái chết, ngẫm lại cũng có thể làm cho người ta sợ hãi.
“Tí tách…” Một giọt nước mưa nhỏ giọt xuống, rơi lên trên vành nón mũ lưỡi trai của Tô Bạch, hắn đưa tay hơi hơi nâng vành nón mũ lưỡi trai lên, để hắn có thể nhìn thấy ánh mắt trước mặt.
Cái mũ lưỡi trai này, là hôm nay hắn mua ở quán ven đường.
Là cái mũ lưỡi trai thứ hai, phía trên vẽ một hình ảnh phim hoạt hình đáng yêu.
Vành nón của mũ lưỡi trai này dài hơn, che lấp tướng mạo người tốt hơn.
Kỳ thực hiện tại bộ quần áo, mũ, giày mặc trên người Tô Bạch đều được tùy tiện mua ở quán ven đường.
Thậm chí, ở trong giày của hắn, còn lót một chút vải, làm cho chiều cao rõ ràng cao hơn một chút, vai áo khoác được thêm một chút vải, để bờ vai của hắn càng rộng chút.
Tất cả thứ này để đối phó sở cảnh sát, cũng thuận tiện che giấu tung tích sau khi giết người.
Tô Bạch từ trong túi sách của mình lấy ra đầu búa của cây búa nhổ đinh.
Đồng thời, vòng sắt trên cổ tay hắn bắt đầu nhúc nhích, từ lòng bàn tay của hắn, nhúc nhích tới trên phía trên đầu búa nhổ đinh, tiếp đó phía dưới đầu búa của búa nhổ đinh, tạo thành chuôi búa.
Ngón tay Tô Bạch gõ một chút lên chuôi búa, chuôi búa phát ra thanh âm bộp bộp.
Cái chuôi búa này rỗng ruột, nhưng lại cực kỳ rắn chắc.
“Báo thù, cũng không phải là một chuyện vui vẻ.” Tô Bạch lẩm bẩm một tiếng, khóe miệng chậm rãi nhếch mép, lộ ra hàm rắng trắng, “Nhưng mà không báo thù, nhất định là chuyện khiến cho người ta không vui.”
Hắn ngẩng đầu, con mắt tràn ngập tơ máu, hiện ra sự thù địch điên cuồng, và sát ý.
Con người hắn lúc này, phảng phất như trở thành một người khác, từ một cậu học sinh cấp ba hiền lành, biến thành một con ác thú ăn thịt người,
Bây giờ, thời điểm con ác thú này ăn người đã đến.
Đinh Tuấn đứng ở trong nước mưa, trong tay không ngừng gọi điện thoại.
Cùng với sự trôi qua của thời gian, trong lòng của hắn cực kỳ dày vò, hiện tại hắn thậm chí đã không yên tâm nghĩ đến nên báo thù như thế nào, chỉ nghĩ mẹ của mình không có chuyện là được.
Ở trong mắt rất nhiều người, mẹ hắn là một người phụ nũ đanh đánh, chanh chua, nhưng mà, ở trong cuộc sống của hắn, mẹ của hắn, lại vô cùng tốt với hắn, thứ gì tốt cũng đều cho hắn.
Hoàn cảnh trong nhà không tốt, nhưng mà mẹ hắn lại thường sẽ cho tiền chát góp được để hắn tiêu.
Thậm chí, khi sinh bệnh, mẹ của hắn đều không muốn tiêu tiền của hắn để chữa bệnh, muốn xuất viện đi ăn vạ, kiếm cho hắn một chút tiền cuối cùng, để hắn cưới vợ.
Có người mẹ như vậy, làm sao mà bản thân Đinh Tuấn lại không hiểu thảo đây?
“Tút tút… Tút tút…” Ngoài dự đoán, điện thoại lần này đối diện không có cúp.
Trong lòng Đinh Tuấn tràn đầy sự mừng rỡ, trong lòng cầu nguyện đối phương nghe máy.
Nhưng mà điện thoại cũng không có kết nối.
Ngược lại Đinh Tuấn nghe được một hồi tiếng chuông, từ xa đến gần.
Hắn ngừng động tác gọi điện thoại, nhìn về phía xa, thì gặp được một người thiếu niên đi tới hướng về phía hắn.
“Ngươi đã làm gì với mẹ ta rồi!!!” Đinh Tuấn nhìn người tới, thì gào thét về phía bóng người, ánh mắt đỏ thẫm, dường như muốn ăn thịt người.
Tô Bạch nhìn hắn, cũng không trả lời vấn đề của đối phương, nhếch miệng cười nói: “Nhà ngươi có hai người ngươi và mẹ ngươi? Có họ hàng khác hay không? Có lẽ ngươi nên ngẫm lại ta sẽ giận chó đánh mèo lên những thân thích khác của ngươi hay không.”
Trong mặt của đối phương tràn đầy vẻ nghiêm túc, khiến cho Đinh Tuấn không khỏi rùng mình một cái.
Hắn không cảm thấy đối phương đang nói đùa, thay đổi vị trí, nếu như đổi lại hắn xuýt chút chết, hắn cũng muốn giết cả nhà hung thủ.
“Ngươi thả mẹ ta, ta tự sát, như thế nào?” Đinh Tuấn nhìn Tô Bạch, cắn răng nói.
“Phải không?” Tô Bạch kinh ngạc nhìn về phía hắn, sau đó ha ha cười một tiếng, “vậy ngươi tự sát đi.”
Giọng nói buông xuống, hai người cũng không có động đậy.
Trầm mặc nửa ngày, trong mắt của Đinh Tuấn lộ ra sắc mặt điên cuồng: “Chẳng lẽ ngươi không thể bỏ qua cho ta sao? Ngươi có nhân tính hay không? Ngươi lại không có chết,
Lại còn muốn giết cả nhà của ta. Ngươi làm như vậy, sẽ bị sở cảnh sát truy nã.”
Nghe lời nói của đối phương, Tô Bạch có chút buồn cười, đối phương thật sự là xảo trá như cáo, một câu ngắn ngủi, thì bao hàm khẩn cầu, và uy hiếp, thậm chí còn có đạo đức bắt cóc.
“Cho nên, ta để ngươi tự sát, như vậy ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.” Hắn nhìn xung quanh một chút, thấy gần đây không có giám sát, thì gỡ mũ lưỡi trai xuống, ném tới trong bụi cỏ.
Nhìn thấy tướng mạo của Tô Bạch, Đinh Tuấn triệt để tin, người này, chính là tên học sinh cấp ba mà hắn giết.
Mặc dù hắn không biết đối phương sống sót thế nào tới giờ, nhưng mà dung mạo của đối phương, hắn là nhớ kỹ cực kỳ rõ ràng.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đinh Tuấn gào thét thành tiếng, ánh mắt đỏ sẫm, “ngươi có tin bây giờ ta giết chết ngươi hay không?”
Mặc dù hắn muốn cứu mẹ của mình, nhưng lại không muốn đi tới bước phải đền bằng mạng của mình.
Huống hồ, hắn cũng không phải đồ đần, đối phương nói cái gì thì tin đó, hắn tin tưởng mình cho dù chết, đối phương cũng nhất định sẽ giết mẹ hắn.
Hơn nữa, coi như đối phương không giết mẹ của mình, mẹ mình cũng sẽ chết.
“A, bắt đầu nhơ nhác rồi.” Tô Bạch cười một tiếng quỷ dị, nói: “Ngươi nói ngươi có thể vì mẹ ngươi nỗ lực hết mình, vậy thì ngươi tự sát đi, sau đó ta sẽ thả mẹ ngươi ra. Như vậy quá tốt, dù sao ta cũng không muốn giết mẹ của ngươi không phải sao?”
“Ta không tin ngươi!” Đinh Tuấn ngẩng đầu lên, gầm thét lên tiếng, trong mắt tản ra tia hung hãn, chậm rãi đến gần về phía Tô Bạch.
Hắn vừa đi, vừa nói với giọng tàn ác: “Ngươi cũng thật sự là to gan, lại dám một người đến đây, tính mạng bây giờ của ngươi đang nằm trong tay ta, ngươi nếu như không thả mẹ ta ra, thì ta lại giết ngươi một lần, đạp xương cốt của ngươi đến vỡ nát, ta cũng không tin ngươi có thể sống sót!
“A, có đúng không?” Tô Bạch nhếch miệng cười một tiếng, lợi đỏ rực lộ ra, trong bóng đêm, tựa như là ác thú đang mở ra chiếc miệng lớn đầy máu, “Như vậy đi, trước khi ngươi không phải cướp 210 nghìn của ta sao? Ta bù đắp cho ngươi 290 nghìn, ngươi tự sát, ta đi cứu mẹ của ngươi.”
Nói rồi, thì hắn lấy ra điện thoại di động của mình, lộ ra tài khoản chứng khoán kia có bốn trăm mười nghìn đó.
Thấy cảnh này, phòng tuyến trong lòng Đinh Tuấn lần nữa bị phá, lần này bảng giá của đối phương càng cao hơn.
Lúc này, có hai lựa chọn đặt ở trước mặt hắn, tin tưởng đối phương, sau đó tự sát, hoặc là giết đối phương, lại tiếp tục dự trữ tiền.
Lúc này, Đinh Tuấn cảm giác, lúc này dường như càng thêm khó chịu hơn so trực tiếp giết hắn.
Hắn còn trẻ, hắn không muốn chết.
Nhưng mà, hắn lại vô cùng muốn cứu mẹ của mình.
Xung quanh mưa vẫn như cũ đang rơi, đánh vào trên phiến lá, phát ra âm thanh tí ta tí tách, bước chân của Đinh Tuấn dừng lại, trầm mặc thật lâu.
“Ngươi sẽ không cứu mẹ ta.” Một lát sau, Đinh Tuấn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Bạch: “Ngươi đã bắt mẹ ta, làm ra loại chuyện này, ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.”
“A, cái này à.” Tô Bạch nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, trong tay hắn lấy ra phần mềm ghi âm, phát hình một đoạn ghi âm phía trên.
“Chị Hồ, cái bà Ôn đó hiện tại thật sự là đổi phòng bệnh sao?”
“Đúng vậy, hiện tại nàng đổi đến một căn phòng bệnh ở tận mãi bên trong, chỉ một người nàng.”
“A, cái bà Ôn này ngược lại có chút đáng thương.”
“Ầy, nàng đáng thương cái gì, hôm nay nàng còn đe doạ ngươi nữa nha, ngươi cũng không cần đồng tình tràn lan, người giống như nàng, không đáng đồng tình.
“…”
Pằng.
Tô Bạch thu di động nhét vào trong túi, cười nhìn về phía Đinh Tuấn: “Ta cho tới bây giờ chưa từng nói bắt mẹ ngươi, ta cũng không phải tên sát nhân cuồng ma, một bà già muốn chết, ta giết hắn làm gì, thậm chí coi như ta cứu được nàng, nàng cũng sống không được bao lâu.”
Nói đến đây, ngữ khí của hắn dừng lại, âm thanh có chút chế nhạo nói: “Nói nhiều như vậy, cuối cùng ngươi có tự sát không? Lại hoặc là, ngươi chỉ là lấy mẹ ngươi ra làm bia đỡ đạn, kỳ thật ngươi cảm thấy mẹ ngươi căn bản không có quan trọng với ngươi.
Ngươi như vậy thật là dối trá.
Nghe thấy lời nói của Tô Bạch, mặt của Đinh Tuấn, lập tức trắng bệch.
Hắn lúc này, cảm giác áo khoác của mình, từng lớp từng lớp bị lột ra, lộ ra nội tâm xấu xa đó ở bên trong.