Đóng cửa quan tài hoàng kim, Tô Bạch thở phào một hơi, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Hắn không hề nghĩ đến mình đụng phải vật phong ấn này, thế mà lại có thể thu được điểm vô thuộc tính.
Đây tuyệt đối là một tin tức vô cùng tốt với hắn.
Ngay mới vừa rồi, hắn đã nhận được mười điểm vô thuộc tính.
Mười điểm vô thuộc tính này tuyệt đối là một món của cải cực lớn đối với Tô Bạch hiện giờ.
Nếu bình thường đi làm điểm vô thuộc tính, mười điểm này chỉ sợ rằng cần thời gian gần nửa năm của hắn.
“Cho nên là ta chỉ cần tìm được càng nhiều vật phong ấn thì có thể nhận được càng nhiều điểm vô thuộc tính rồi.” Tô Bạch cảm thấy trái tim mình đang đập rộn lên thình thịch không ngừng.
Mười điểm thuộc tính này thêm vào kỹ xảo chém giết và cảm giác dã thú, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn như hổ thêm cánh, để thực lực của hắn mạnh thêm một đoạn chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng mà nhanh chóng, Tô Bạch đã bình tĩnh lại, bây giờ còn không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, mà nên chờ đến sau khi xử lý xong việc.
Tô Bạch đoán Lão Miêu còn đang chờ mình đấy.
Nghĩ vậy, hắn gọi điện thoại cho Quản gia nói: “Ta đã xử lý xong việc.”
“Được, bây giờ ngươi để thi thể lại đó, quay lên xe tải đi, chuyện về sau để Lão Miêu xử lý cho ngươi.” Quản gia trả lời.
“Được.” Tô Bạch đáp lại, sau đó không nhìn thi thể, đi tới chỗ xe tải.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn hiện lên ký ức của Diêu Thiếu Bân.
Rất nhanh hắn đã xem xong rồi.
Chuyện xưa trong đó vô cùng xưa cũ, chính là một đôi nam nữ gặp nhau rồi kết hôn, sau khi sinh hạ Diêu Thiếu Bân thì cha bạo hành gia đình hắn và mẹ của hắn, còn mẹ của hắn lại cay nghiệt, trách những việc cha hắn đã làm lên trên người hắn, vô cùng chán ghét Diêu Thiếu Bân.
Sau đó có một ngày cha hắn ngoài ý muốn đánh chết mẹ hắn, cha hắn cũng bởi vì vậy mà phải vào tù, phán tử hình, chỉ để lại Diêu Thiếu Bân sống một mình.
Mà sau khi Diêu Thiếu Bân không bị cha mẹ trói buộc đã bắt đầu cho phép mình bay cao, không bao lâu đã tiêu hết tiền trong nhà rồi.
Sau đó hắn bắt đầu đi làm công.
Nhưng mà Diêu Thiếu Bân trải qua cuộc sống trước đó đã triệt để lười biếng rồi, vốn không có nguyện vọng thay đổi cuộc sống.
Buôn bán lời được chút tiền là đi tiêu hết.
Hắn còn mượn rất nhiều tiền, trộm cắp, cho vay một ít, vay máy bay đều mượn.
Mà người cho hắn mượn tiền cũng bị xui xẻo, tìm hắn đòi trả đều không tìm được người.
Bởi vì Diêu Thiếu Bân đã đi lang thang rồi, không dùng di động, cuộc sống chán chường.
Mà khi hắn đi lang thang đã trách tất cả những chuyện mình gặp phải lên trên người cha mẹ mình.
Trong lòng hắn cực kỳ oán hận cha mẹ ruột của mình, cũng hận tất cả những người có thể có cuộc sống bình thường, hâm mộ tình cảm của đối phương.
Cho nên sau khi hắn chết đói ở trong xó góc thành thị, chuyện trong lòng hắn muốn làm nhất chính là hủy diệt tình cảm của người khác.
Người hắn giết đều là người có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hắn thích nhìn dáng vẻ thống khổ của đối phương.
Sau khi giết người, gửi video clip giết người, hắn thậm chí còn nhìn dáng vẻ người khác thống khổ từ xa.
Đây là chuyện khiến cho hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ, có một khoái cảm cực hạn.
“Đúng là một tên biến thái…” Tô Bạch cảm nhận ký ức trong đầu, thầm nghĩ trong lòng.
Đây là một tên biến thái điên cuồng.
Tô Bạch nghĩ vậy, đã cảm giác được một chút nguyện vọng của đối phương.
Sau đó một tin tức xuất hiện trong đầu hắn.
“Cảm nhận được nguyện vọng của Diêu Thiếu Bân, hắn muốn tìm một ngôi mộ cho mẹ mình sau đó an táng, ngươi có thể hỗ trợ hắn không? Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nhận được năng lực đặc thù: Cảm nhận linh năng thực vật.”
Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ, Tô Bạch không nói được gì rồi, đáy lòng Diêu Thiếu Bân này thật sự vô cùng phức tạp.
Diêu Thiếu Bân hận mẹ mình.
Nhưng kèm với đó lại vô cùng khát vọng tình thân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn rõ ràng hận mẹ mình đến chết nhưng lại cố tình mang theo hũ tro của mẹ mình lang thang, thậm chí còn muốn hạ táng mẹ mình.
“Hơi phiền phức.” Trong lòng Tô Bạch hơi buồn rầu, Diêu Thiếu Bân đã đổ tro cốt vào trong hũ tro cốt hắn làm rồi.
Mà hũ tro cốt kia, sợ rằng có khả năng sẽ bị đám người Lý Thanh Trúc mang đi.
Muốn tìm được hũ tro cốt này, sợ rằng tương đối khó.
“Thôi, không nghĩ chuyện này nữa.” Tô Bạch điều chỉnh vị trí trong xe tải, để cho mình ngồi thoải mái một chút.
Sau đó hắn cầm điện thoại vào trong phần mềm Vô, đọc tin tức.
Trước khi đi hắn đã hỏi Quản gia tin tức về vật phong ấn rồi.
Lúc này, một đống tin tức về vật phong ấn của Liên bang đều xuất hiện trong di động của hắn.
Đọc tin tức trên đó, Tô Bạch trầm mặc.
Những vật phong ấn này phần lớn đều ở quân khu, hoặc cất giấu đi.
Hắn không thể tùy tiện có được thứ này.
“Ta có thể đưa cho ngươi vật phong ấn.” Cũng chính vào giờ phút này, di động của Tô Bạch lại đột nhiên hiện ra tin tức của Quản gia.
Nhìn thấy tin tức này, trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn đã cứng lại rồi.
Bởi vì lại có một tin tức truyền đến.
“Nhưng mà ngươi phải cho ta một ngàn vạn, bởi vì vật phong ấn đều cần vàng để phong ấn, một ngàn vạn là tiền quan tài vàng.
Tô Bạch không nói được gì, đây là cái gì chứ?
Đây chẳng phải giống như một vài thương nhân vô lương nói mình có thể tặng quà nhưng phải nạp hội viên sao?
Nhưng mà rất nhanh, Tô Bạch đã lắc đầu.
Hắn cũng hiểu Quản gia không có ý tứ hố hắn như hắn cảm thấy, vàng thật sự giá trị nhiều tiền như vậy.
“Tương lai nếu ta muốn giết người sống lại thì sao?” Hắn gửi tin tức sang hỏi.
Tương lai hắn cũng không thể trực tiếp giết người sống lại cấp Xà đi?
Như vậy rất có thể sẽ tạo thành phiền toái lớn.
Nhưng mà nhanh chóng, Tô Bạch lại lộ ra vẻ mặt hơi đăm chiêu.
Vì sao không thể như vậy chứ?
Nếu như giết đối phương, đối phương chuyển sang kiếp khác, có lẽ hắn có năng lực giết đối phương một lần, nhận được càng nhiều điểm thuộc tính?
Nhưng mà nhanh chóng Tô Bạch đã bình tĩnh lại, bây giờ hắn còn chưa làm rõ được chuyện chuyển sang kiếp khác rốt cuộc là như thế nào.
Nếu chuyển sang kiếp khác lên trên người mình, thế phiền toái.
Nghĩ như vậy, Tô Bạch lại tìm kiếm tin tức về phương diện chuyển sang kiếp khác ở trên phần mềm tên là Vô.
Sau khi nhìn tư liệu rồi thì hắn đành bỏ qua.
Chuyển sang kiếp khác thế mà lại sẽ chứa nhân cách của người sống lại kiếp trước, nếu hắn giết người sống lại, khiến người sống lại chuyển sang kiếp khác ở trên người hắn, vậy hắn sẽ xui xẻo.
Từ trên tư liệu đã trải qua, có người bị chuyển sang kiếp khác sau đó tinh thần đã nứt ra.
Tô Bạch cũng không muốn thử tư vị của bị chuyển sang kiếp khác.
“Đến lúc đó sẽ có người của quân đội phối hợp với ngươi.” Quản gia gửi văn tự tới.
“Tất cả đã chuẩn bị xong.” Cũng chính vào giờ phút này, giọng Lão Miêu vang lên bên cạnh, trong giọng nói của hắn hơi mệt mỏi.
Tô Bạch nhìn sang Lão Miêu, gật đầu cười cười, nói: “Cảm ơn.”
Tuy rằng trước đó hắn đã từng bị Lão Miêu trêu chọc, nhưng đối phương đã nhiều lần chùi mông cho mình.
Hắn không có ác ý quá lớn với đối phương.
“Ha ha, việc nhỏ, ngươi không có việc gì là tốt rồi, không nói nữa, bọn họ đã tới rồi.” Lão Miêu cười cười, sau đó thân thể nhảy lên, đã biến mất ngay tại chỗ.
Tô Bạch cũng nhìn ra xa xa, đã thấy Lý Thanh Trúc dẫn theo một đám người mang theo hai thi thể đi ra ngoài.
Hắn cảm thấy một luồng hơi thở trầm trọng từ trên biểu cảm của đối phương.