“Tí tách. . .”
Sau khi Tô Bạch và Lão Miêu tiến vào đầm Vân Mộng, trời mưa nhẹ.
Gần nhất bởi vì khí hậu trở lạnh, thời tiết cũng bất thường.
“Dự báo thời tiết này đúng là vô dụng.” Lão Miêu nhìn mưa trên trời, lắc đầu nói.
“Ừm.” Tô Bạch gật đầu.
Khi bọn họ lên núi, trời vẫn nắng.
Nhưng khi bọn hắn vào núi, không lâu sau trời chuyển mây và bắt đầu mưa.
“Ngươi nhìn xem, đây chính là một cây dược liệu linh năng.” Lúc này dường như Lão Miêu phát hiện ra gì đó, từ trong bụi cỏ lấy ra một cây màu đỏ.
“Dược liệu Hồng Tri Chu cấp D.” Tô Bạch nhìn cây này, trong đầu lập tức nhớ lại tên thảo dược.
Dược liệu này, là thuốc linh năng cấp D, dược liệu này thường xuyên được sử dụng, đặt tên như vậy vì vẻ ngoài màu đỏ cực giống với loài nhện.
Giá bán dược liệu này trên thị trường khoảng hai ngàn tệ, ở chỗ Quản gia phải dùng một trăm cây mới đổi được một điểm cống hiến.
“Bụi dược liệu này tên là Hồng Tri Chu, trong đó chứa linh năng thuộc tính hỏa A1, một cây Hồng Tri Chu, linh năng một cây khoảng 0.7, có điều phải dựa vào số năm của cây.” Lão Miêu cầm dược liệu trong tay, nói với Tô Bạch.
Tô Bạch gật đầu, nhớ kỹ điều này.
Dược liệu chia thành các thuộc tính khác nhau, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ là ít nhất, còn có các thuộc tính kỳ lạ âm dương, lôi, băng.
Trong số đó có hàng ngàn thuộc tính linh năng, rất phức tạp.
Có thể linh năng là đơn vị, một linh năng, tương đương năng lượng linh năng chứa trong cơ thể của người bình thường.
Làm Dược sư, chính là dung hợp linh năng trong dược liệu và linh năng trong cơ thêt con người lại, đồng thời dùng cái nó để mở linh mạch.
Công việc liên quan không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng.
“Lão Miêu, ngươi nhìn xem chỗ đó có phải có một bụi hay không.” Tô Bạch chỉ về phía xa, nói với Lão Miêu.
Lão Miêu nghe vậy thì nhìn qua, trong cơn mưa bụi, thật sự phát hiện ở phái xa có một điểm màu đỏ.
“Đi, chúng ta qua đó nhìn xem.” Lão Miêu thấy thế, hưng phấn đưa Tô Bạch đi đến chỗ kia.
Tô Bạch ở phía sau hắn cũng đi tới.
Chỉ chốc lát, rất nhiều Hồng Tri Chu ẩn trong bụi cây hiện ra trước mắt của bọn hắn.
“Thị lực của ngươi rất tốt đó, chúng ta xem như lời rồi.” Lão Miêu giơ ngón cái với Tô Bạch , vừa cười vừa nói.
Hồng Tri Chu trước mắt, phỏng chừng có bốn năm nươi cây, tương đương tám đến mười vạn tệ.
Sau đó, Lão Miêu dẫn Tô Bạch hái sạch Hồng Tri Chu.
Lão Miêu cũng không nói về việc giữ lại lài cây để làm hạt giống.
Thảo dược ở cấm địa, hái không hết.
Thảo dược ở đây, đều không có hạt giống, tự mình sinh sôi trong đầm Vân Mộng.
Thảo dược này, chỉ có thể ở thu hoạch bên trong cấm địa.
Muốn trồng cũng không được.
Tiếp đó, Tô Bạch và Lão Miêu cùng tiến lên, trên đường hái thảo dược thêm mấy lần.
Trên đường Tô Bạch phát hiên, cảm giác linh năng thực vật của hắn rất mạnh.
Có thể dễ dàng cảm nhận được tấy cả thảo dược trong bán kính một cât số.
Ngay cả thảo dược dưới lòng đất, hắn đều có thể cảm giác được.
Thậm chí, Tô Bạch còn có thể cảm giác được bao nhiêu linh năng trong mỗi một cây thảo dược.
Nhưng tất cả chuyện này hắn đều không thể hiện ra, chỉ thể hiện như bình thường.
Cho dù hắn có một mức độ tin tưởng nhất định với tổ chức Ảnh Tử, nhưng hắn vẫn không nói ra việc mình có cảm giác linh năng thực vật.
Sau khi tiến vào nơi này, hắn cảm nhận được có hai ba trăm loại thảo dược.
Hắn ước tính giá trị khoảng bốn đến năm mươi vạn.
Tô Bạch phát hiện, cái này kiếm tiền còn nhiều hơn hắn đầu tư cổ phiếu.
Nếu như để tên nghèo như Lão Miêu biết hắn có thể kiếm được tiền, ai biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì.
“Cái này là Hoàng Cầu Tinh.” Lão Miêu dùng cuốc đào từ trong đất ra một vật màu vàng, nói với Tô Bạch: “Dược liệu có thể đạt được 0.4 linh năng C24 thuộc tính thổ, 0.5 linh năng H1 thuộc tính mộc, có được hai loại linh năng này, ngươi nên chú ý khi sử dụng chúng.”
“Ừm, được.” Tô Bạch gật đầu, mặc dù hắn đã xem qua rất nhiều tài liệu về thảo dược linh năng trong phần mềm Wu, nhưng vẫn còn vài chỗ hắn cần nhờ Lão Miêu chỉ dạy thực tế mới được.
Mà điều khiến hắn kinh ngạc, hắn và Lão Miêu vào núi hơn nửa ngày đã nhận được sáu điểm thuộc tính.
1 điểm thị lực, 1 điểm thể lực dẻo dai, 1 điểm sức chịu đòn, 1 điểm sức mạnh, 1 điểm nhanh nhẹn, 1 điểm kháng thuộc tính.
Điều này cũng khiến Tô bạch hiểu rõ hơn về chuyện người chết trong cấm địa này.
Theo lời Lão Miêu nói, trong đầm Vân Mộng, mỗi ngày đều có mấy ngàn người vào núi, mỗi ngày người chết đều lên đến hàng trăm.
Người chết trong đó, một vài người bị thú hoang ăn thịt, một số người bị người khác giết chết.
Có một đặc điểm trong cấm địa, ở đây từ trường đặc biệt, nhiều dụng cụ khi ở trong này sẽ không hoạt động bình thường.
Thậm chí các loại máy bay cũng không dám bay qua cấm địa.
Bởi vì ảnh hưởng của cấm địa cao đến hàng vạn mét.
Bởi vì ảnh hưởng của cấm địa, số máy bay gặp nạn lên tới bảy chiếc.
Cũng bởi vì từ trường đặc biệt trong cấm địa, cộng thêm sự nguy hiểm trong đó, biến nơi thành thành một địa điểm phi pháp.
Người chết ở đây, cảnh sát sẽ không điều tra được.
“Cẩn thận.” Cũng chính lúc này, Lão Miêu đột nhiên nhắc nhở Tô Bạch.
“Xì xì xì. . .” Dựa theo lời nhắ nhở của hắn, phía trước có tiếng động vang lên.
Tô Bạch nhìn theo tiếng động, thấy có một con rắn cạp nong to bằng cánh tay đang chui ra ở bụi cỏ trước mặt.
Nhìn thấy con rắn này, sống lưng Tô Bạch lạnh toán, con rắn cạp nong trước đó hắn giết chỉ dài khoảng một mét, con rắn này đã trưởng thành.
Nhưng rắn trong cấm địa này hình như đã trải qua một vài thay đổi, con rắn cạp nong trước mắt sợ là dài khoảng bốn, năm mét.
Rắn cạp nong hình như cũng phát hiện ra Tô Bạch và Lão Miêu nên vùi đầu mình vào trong cơ thể, cảnh giác hai người bọn họ.
“Thứ này ngâm rượu rất mạnh.” Lão Miêu nhìn rắn cạp nong trước mắt, cười nói với Tô Bạch.
Tô Bạch không nói nên lời, rắn cạp nong này ngâm rượu mạnh hay không hắn không biết, nhưng độc của rắn cạp nong này giống với rắn cạp nong ở bên ngoài, chỉ sợ một phát cắn sẽ có người chết ở đây.
Dù sao, đánh giá kích thước của con rắn cạp nong trước măt, lượng nọc độc của nó chắc chắn gấp mấy lần rắn cạp nong bên ngoài.
“Đi thôi, rắn này chúng ta không thể đùa.” Lão Miêu sau khi đùa xong thì nói với Tô Bạch, vong qua con rắn cạp nong, đi về phía rừng cây bên cạnh.
Tô Bạch thấy thế, cũng đi theo hắn.
Ở bên ngoài, nếu như đụng phải rắn thì tốt nhất đừng nên tự tìm đường chết, tránh xa được thì tránh xa.
Nếu không, người khác sẽ đến dự bữa tiệc này.