Hai người ở trong vườn bách thú Kinh Đô chơi tới 5 buổi chiều thì đóng cửa, chờ lúc bọn họ rời đi đã để lại cho vườn bách thú một cái truyền thuyết: Có tên tiểu tử chuẩn bị một rổ cà rốt to, cực kỳ chuyên nghiệp mà cho động vật ăn…..
Chính vì một vòng cho ăn này, Nhâm Hòa cũng để Dương Tịch minh bạch một đạo lý… Gấu trúc là không ăn cà rốt, hơn nữa loại động vật quốc bảo này cũng sẽ không để du khách tùy tiện cho ăn.
Buổi tối lúc hai người ăn cơm thế nhưng lại nghe thấy người của bàn bên cạnh thảo luận về hai bài hát mà hôm qua bọn họ đá quán, hai người nghe vậy nhìn nhau cười cười, sự việc trải qua đêm qua giống như là bí mật riêng giữa hai người vậy, cùng nhau giữ kín bí mật này, giống nhau một cái đoàn thể khăng khít vậy.
Lúc nghĩ đến bí mật này, trên thế giới chỉ tồn tại hai loại người: Người biết bí mật cùng người không biết bí mật.
Lần này tới Kinh Đô một chuyến, Nhâm Hòa đương nhiên không thể không gặp Chu Vô Mộng rồi, lão nhân này đối với Nhâm Hòa thật tốt, Nhâm Hòa thực sự khắc ghi trong lòng. Hắn nhấc máy gọi điện cho Chu Vô Mộng: “Này Chu lão, ta đến Kinh Đô rồi, ta mời ngươi ăn cơm nhé.”
Chu Vô Mộng đang ngồi thẩm bản thảo trong văn phòng tập đoàn báo nghiệp Kinh Đô nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo: “Tiểu tử ngươi khi nào đến Kinh Đô thế?”
“À….. Buổi chiều nay vừa đến a, ngày mai mời ngài ăn một bữa cơm nhé….” Nhâm Hòa cũng không thể nói chính mình tới một ngày rồi mới liên hệ người ta chứ…
“Xem như tiểu tử ngươi thức thời biết liên hệ ta đầu tiên.” Chu Vô Mộng cười ha hả nói: “Tới Kinh Đô một chuyến để mời ta ăn cơm, ta trước tiên phải tiêu pha tiền của ngươi một lần đã, rồi nói cho ngươi một tin tức tốt!”
Tin tức tốt? Nhâm Hòa theo bản năng liền cảm thấy rất có khả năng cùng bản quyền Côn Luân có liên hệ, sẽ không phải là cái thổ hào mà Hạ Vũ Đình nhắc tới đi? Đến nỗi chuyện Chu Vô Mộng muốn tiêu tiền của chính mình, đây đều là chuyện nhỏ, đối phương biết chính mình đạt được rất nhiều tiền nhuận bút, cũng biết chính mình hiện tại là có tiền.
Hơn nữa cách làm người của đối phương Nhâm Hòa rất rõ ràng, cũng chính là giống như vừa rồi nói, sẽ không lựa chọn nơi quá đắt tiền, hẳn là nhìn chính mình qua tham tiền nên mới cố ý nói như vậy.
“Quyết như thế nhé, ngày mai liền xem tin tức tốt mà ngài nói là như thế nào.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở tắt điện thoại.
Dương Tịch cầm chén mì toàn thịt bò đưa cho Nhâm Hòa nói: “Chu Vô Mộng lão tiên sinh à?”
“Ừm, là hắn, Côn Luân có thể thuận lợi nổi tiếng như vậy ít nhiều cũng là do hắn hỗ trợ.” Nhâm Hòa giải thích nói, cùng Dương Tịch hắn cũng không có gì phải giấu diếm, nếu đối phương không hỏi, chính mình sẽ không khoe khoang, nếu đối phương muốn biết, chính mình khẳng định sẽ trả lời đúng sự thật.
Nhưng là Dương Tịch luôn có một vấn đề mà nàng nghĩ mãi không ra, Nhâm Hòa như thế nào nhận biết Chu Vô Mộng? Phải biết rằng trước khi chuyển trường, nàng có một cái học là cháu gái của Chu Vô Mộng, cho nên tất cả mọi người trong nhóm đều biết lực ảnh hưởng của Chu Vô Mộng trên toàn bộ diễn đàn văn học Trung Quốc.
Nàng hỏi: “Các ngươi làm cách nào nhận biết nhau a? Cảm giác giống như quen biết không phải ngày một ngày hai.”
”À, trước kia ta viết một tác phẩm tên Tam Tự Kinh, gửi đến tập đoàn báo nghiệp Kinh Đô, lúc đó liền nhận thức.” Nhâm Hòa một bên ăn mì thịt bò, một bên trả lời: “Ngươi sao không ăn thịt bò đi?”
“Ngươi ăn nhiều một chút đi, ta không quá đói!” Dương Tịch điềm tĩnh cười nói.
Nhâm Hòa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện ở nhà, lúc trước cha hắn cảm động nhất chính là ăn đồ lẩu, mẹ Nhâm Hòa luôn luôn gắp thịt đưa cho ba Nhâm Hòa ăn, khi đó trong nhà còn nghèo, có thể đi ăn tiệm lẩu xem như đã rất tốt rồi.
Nghĩ đến đây Nhâm Hòa liền cảm thấy có chút ý tứ.
Nhưng mà Dương Tịch lúc này mới kịp phản ứng: “Tam Tự Kinh cũng là ngươi viết sao?”
”Ừm” Nhâm Hòa vừa ăn mì vừa gật gật trả lời.
Khó trách lúc trứơc chính mình nói không nhận bài hát mà hắn đưa, hắn liền nói hắn còn có cách khác kiếm tiền, cũng không thiếu mấy cái tiền đó, chính mình còn cảm thấy hắn khoác lác, nghĩ tới đây Dương Tịch liền muốn cười.
Nguyên lai thiếu niên này so với chính mình tưởng tượng còn muốn thần kỳ hơn.
Hai người ăn xong tiến đến bờ biển, Nhâm Hòa hôm qua đều thăm dò kỹ càng rồi, dân dao chủ đạo tổng cộng có 4 nhà, vừa vặn mỗi nhà đều hát một bài, như vậy liền hát xong 5 bài! Hát xong có thể kết thúc công việc mà về nhà!
…….
Tới buổi tối, lúc ngồi trên ghế quán bar, Tạ Trạch Hi nhìn đám người trong quán bar đối diện kích động mà hâm mộ, hắn cũng mở quán bar dân dao, vừa mới tốt nghiệp xong liền lưu lại Kinh Đô dốc sức làm việc, sau khi vớt được xô vàng đầu tiên, bởi vì thích dân dao cho nên mở cái quán bar đặt tên là “Ngõ nhỏ.”
Kỳ thật nguyên bản sinh ý hai nhà cũng không sai biệt lắm, kết quả hôm qua liền bởi vì có hai thiếu niên từ trên trời giáng xuống đá quán của Vương Quyền, cho nên sinh ý của đối phương hôm nay rõ ràng tốt hơn mình quá nhiều.
Đây đều là nghe danh mà đến.
Năm nay Tạ Trạch Hi là 27 tuổi ngồi ở quầy bar mà hướng phía bên ngoài nhìn lại, có lẽ là bởi vì nguyên nhân tuổi tác, càng nhìn lại có chút phiền muộn.
Lúc này tiếng chuông ở cửa vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy hai người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai từ bên ngoài đi đến, Tạ Trạch Hi ngây ngẩn cả người, bởi vì cũng ưa thích Vương Quyền, cho nên hôm qua nàng cũng ở quán bar đối diện, cho nên nàng tận mắt gặp qua Dương Tịch cùng Nhâm Hòa…….
Nhưng lúc này hắn sửng sốt một chút, chính là bởi vì không biết vì sao hai người này sẽ xuất hiện tại đây?
Vì cái gì vậy? Trong lòng Tạ Trạch Hi điên cuồng nghi vấn.
“Lão bản, có thể ca hát sao?” Nhâm Hòa một bên đè xuống mũ lưỡi trai, một bên hơi nhếch miệng nói.
“Có thể!” Tạ Trạch Hi bỗng nhiên đứg dậy từ quầy bar, kích động nói: “Có thể hát! Tuyệt đối là có thể hát, có yêu cầu cung cấp trợ giúp gì sao? Muốn hay không trả ngươi phí lên sân khấu?”
”Không cần phí lên sân khấu, hát miễn phí, mà còn là bài hát mới nữa!” Nhâm Hòa cười nói, lần này tới chính là vì tạo thế cho Dương Tịch trước khi ra mắt, không cần thiết phải kiếm tiền.
Tạ Trạch Hi giống như bị một cái kinh hỉ to lớn nện trúng vậy, trong phút chốc đầu óc có điểm không theo kịp, hôm qua hắn cũng nghe hai người hát “Đi đại lý” và “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm”, cái loại kinh diễm này tuyệt không thể dùng cảm giác diễn tả được. Nhưng mà đối phương vừa rồi liền nói gì cơ? Lại có bài hát mới?
Bài hát mới liệu còn kinh diễm sao? Tạ Trạch Hi đáy lòng thầm nghĩ. Để có một bài hát hay rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn mọi người đêu nhận thức được, cũng là thường thức, cho nên hắn mới có suy nghĩ như vậy.
Hai bài hát dễ nghe đã không dễ dàng rồi, liệu bài hát mới sẽ tiếp tục dễ nghe sao?
Nhâm Hòa tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tạ Trạch hi, cười nói: “Nếu như không dễ nghe, ta trả tiền sân khấu cho ngươi.”
“Không không không, ý ta không phải như vậy.” Tạ Trạch Hi ý thức được đối phương phi thường tự tin vào bản thân, vạn nhất hắn nói sai làm đối phương đổi quán bar khác, cái này không phải xong con bê sao? Chẳng sợ lần này bài hát không dễ nghe, ít nhất buổi tối hôm nay sinh ý của quán nàng nhất định bùng nổ. Tạ Trạch Hi cẩn thận hỏi: “Chuyện các ngươi ở chỗ ta hát có thể tuyên truyền một chút sao? Ngươi nhìn người ở chỗ ta có chút ít a.”
“Có thể, đương nhiên là có thể, 10 phút sau bắt đầu hát, ngươi có thời gian 10 phút.” Nhâm Hòa biết đôi phương nhất định sẽ làm như vậy, bởi vì không có người không thèm quan tâm đến tiền, hơn nữa hắn cũng hi vọng đối phương làm như thế, bởi vì hắn không phải là thanh niên cô phương tự thường làm văn nghệ, ước mơ lớn nhất của Nhâm Hòa chính là để cho người khác nói mình trên người toàn mùi tiền…..
Hắn hy vọng về sau chính mình cho dù chỉ cần ngồi an tĩnh một chỗ, người khác đều sẽ nói trên ngời hắn phát ra hơi thở vừa ấm áp mà lại vừa có tiền…..
“Các ngươi hôm nay muốn hát bài gì, có thể nói một chút sao? Tạ Trạch Hi hỏi.
“Nam Sơn Nam!”
“Cái kia…. Lão bản, quán của ngươi có cửa sau sao?”
“Có!”