Chương 73: [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

A di, ta là tới tham gia cuộc thi toán học a

Phiên bản dịch 8076 chữ

Ngay lúc ngoại giới điên cuồng vì Nhâm Hòa và Dương Tịch, nàng liền dẫn theo Nhâm Hòa ăn khuya ở quán ven đường, hai người tựa hồ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, nhẹ nhàng khoan khoái.

Kỳ thật Dương Tịch vẫn là có chút khẩn trương, kể cả nàng lúc trước từng theo Dương Ân tới Châu Phi thử nghiệm pháo cối liền dừng lại ở địa phương ngoài đại sứ quán hơn 300 giờ cũng không có khẩn trương như vậy, bỏi vì Dương Ân từng nói cho nàng biết, tổ quốc càng cường đại, ở nơi có chiến loạn càng an toàn.

Đương nhiên cũng có tình huống đặc thù, nhưng câu nói này thông thường là đúng.

Nàng khẩn trương vì đánh giá của mọi người, không biết mọi người sẽ suy nghĩ gì, cũng khẩn trương xem lần biểu diễn vừa rồi của bản thân có hay như thường ngày không, bất quá có một cái người tùy tiện như Nhâm Hòa ở bên cạnh, nàng cũng không quan tâm hai người vừa làm chuyện lớn thế nào, chỉ cần nghe thấy Nhâm Hòa ồn ào đói bụng muốn ăn cơm, Dương Tịch liền không thể hiểu được mà dần bình tĩnh trở lại.

Người này giống như có ma lực gì đó.

“Đừng chỉ lo ăn nha,” Dương Tịch giận dữ nói: “Ta vừa rồi hát như thế nào?”

“Hoàn mỹ!”

“Đừng nịnh hót ta,” Dương Tịch đẩy hắn một chút: “Ta muốn nghe lời nói thật.”

“Ha ha, ngươi ở trong mắt ta chỗ nào cũng là hoàn mỹ,” Nhâm Hòa vui tươi hớn hở nói.

“Thật tốt nói chuyện bình thường không nói, đột nhiên ngươi……” Dương Tịch xoay người sang chỗ khác bắt đầu yên lặng ăn cái gì, nhưng trong tâm tình có chút ngọt ngào đang lặng lẽ lan tràn, mặc dù nói Dương Tịch đã 15 tuổi nhưng nói trắng ra vẫn chỉ là một tiểu cô nương, Nhâm Hòa là mối tình đầu của nàng, nàng chưa từng nghe qua lời ngon tiếng ngọt, hoặc là có người từng nói qua, nhưng mà tai nàng tự động bỏ qua chẳng hạn.

Lúc này điện thoại của Dương Tịch bỗng nhiên đổ chuông, người gọi đến là Giang Tư Dao! Dương Tịch theo bản năng liền nhìn về phía Nhâm Hòa, Nhâm Hòa chậm rãi nuốt đồ ăn xuống nói: "Nếu tìm ta, liền nói nếu nàng muốn mua bài hát mời thì hiện tại không có linh cảm gì, chờ chúng ta tốt nghiệp sơ trung rồi nói tiếp."

Dương Tịch gật gật đầu, cái này lý do là hoàn toàn có thể được, rốt cuộc ai linh cảm cũng không có khả năng là vô cùng vô tận có phải hay không, liền chính mình đều cảm thấy đây là chuyện bình thường, Dương Tịch trực tiếp nhận điện thoại, nghe bên kia Giang Tư Dao nói: “Các ngươi hai người cùng nhau tới kinh đô sao? Ta xem video trên mạng, bài hát thứ tư nghe cũng rất êm tai, nếu chỉ cần từng ấy bài ra mắt là hoàn toàn đủ rồi, mấy bài hát còn lại mua là được."

Dương Tịch không nghĩ tới Giang Tư Dao bỗng nhiên nhắc tới chuyện ra mắt, nàng sửng sốt một chút nhưng vẫn trả lời: "Hắn cảm thấy ta hiện tại ra mắt còn sớm!"

“Còn sớm?” Giang Tư Dao ngược lại sửng sốt, ở trong suy nghĩ của nàng Nhâm Hòa mang Dương Tịch đi làm chuyện cao điệu như vậy mục đích là để giúp Dương Tịch nổi tiếng hơn trong mắt mọi người, tạo thuận lợi cho việc ra mắt. Làm như vậy đương nhiên là muốn bắt đầu làm ca sĩ rồi, tại sao lại còn sớm? Hơn nữa hiện tại danh vọng của Dương Tịch chính thịnh, nếu rèn sắt khi còn nóng nhất định hiệu quả sẽ rất tốt a!

“Ừm, còn sớm, ta cảm thấy hắn nói cũng rất có đạo lý, ta nghe hắn,” Dương Tịch bình tĩnh giải thích nói, nàng trước kia chuyện khao khát nhất chính là có thể ca hát, nhưng nàng hiện tại ngược lại không vội vàng, bởi vì nàng càm thấy Nhâm Hòa nhất định sẽ giúp nàng chuẩn bị thật tốt.

“Nếu các ngươi đều ở Kinh Đô thì ta mời các ngươi ăn cơm nhé, vừa lúc ta sang năm còn có một album khác……” Giang Tư Dao nói, nhưng mà mới nói được một nửa đã bị Dương Tịch đánh gãy.

“Hắn nói…… Phải đợi sau khi hắn tốt nghiệp sơ trung, còn có nửa năm, trong khoảng thời gian này không có linh cảm để viết,” Dương Tịch nhỏ giọng giải thích nói.

Giang Tư Dao bỗng nhiên phát hiện, Dương Tịch nói chuyện ba câu đều không thể rời đi hắn hắn hắn, tựa hồ trong cái thế giới của cô nương ngốc này tất cả đều là hình bóng của thiếu niên kia.

Nhưng nếu nói phải chờ nửa năm nữa mới mua được bài hát chính mình cần, thì kế hoạch ra mắt ambulm mới của mình sẽ bị chậm lại, có nên chờ hay không đây? Nếu như nói chờ, vạn nhất đối phương lâm thời đổi ý, chính mình chẳng phải sẽ mệt mỏi hơn sao? Nếu là không chờ mà nói, ambulm mà không có bài hát kinh diễm nào làm trụ cột, liền khả năng sẽ mất đi danh hiệu thiên hậu!

Giang Tư Dao cuối cùng quyết định là, chờ!

“Được, ta đây chờ hắn,” Giang Tư Dao treo điện thoại, nàng vẫn luôn là một nữ nhân sẽ bắt lấy mọi kì ngộ, bằng không thì không thể đạt được thành tựu như hiện tại, nàng tin tưởng trực giác của bản thân, một cái thiếu niên có thể trong thời gian ngắn như vậy mà lấy ra được 8 bài hát kinh điển, tiềm lực nhất định không chỉ dừng lại ở đây, hơn nữa một màn viết 3 ca khúc của Nhâm Hòa đã làm cho nàng quá nhiều chấn động.

Nàng cảm thấy thiếu niên này đáng giá để nàng chờ một chút.

Dương Tịch cúp điện thoại sau nhìn Nhâm Hòa cười nói: “Nói như vậy có thể sao?”

“Có thể, nhiệm vụ chính của học kỳ sau chính là trước tiên viết nốt 5 bài hát còn lại trong ambulm, những người khác không rảnh để suy nghĩ" Nhâm Hòa không có cách nào nói rằng chính mình không nghĩ nhận nhiều nhiệm vụ liên tiếp như vậy, các nhiệm vụ bắt đầu chậm rãi nâng cấp, hắn cảm thấy nếu chính mình tiến bộ quá nhanh thì trong thời gian rất ngắn độ khó của nhiệm vụ sẽ bị tăng đến mức độ vô cùng khủng bố, dựa theo tính tính của Hệ Thống Thiên Phạt, những cái nhiệm vụ đó chưa hẳn không thể hoàn thành, nhưng nhất định sẽ rất phức tạp. Tới lúc ấy, cuộc sống bình thường thoải mái thời học sinh khả năng không thể duy trì nổi nữa.

Hơn nữa các loại trừng phạt mà hệ thống đưa ra bắt đầu phát triển theo hướng mà chính mình không thể lý giải, đều toàn là mấy cái trừng phạt kỳ quái ở đâu ra...

Bất quá cũng đáng chúc mừng một điều chính là, sau này nếu không hoàn thành nhiệm vụ cũng không bị hệ thống mạt sát nữa, thật sự hắn khong thể nhịn được động một tí sinh mệnh liền bị đe dọa...

Buổi tối lúc Nhâm Hòa đưa Dương Tịch trở về nhà, Dương Tịch nhìn thấy đèn trong nhà đã được thắp sáng hết lên liền nhỏ giọng kêu một tiếng không ổn, Tô Như Khanh trở về nhà!

Tô Như Khanh chính là rõ ràng căn dặn nàng không được ra ngoài chạy loạn, mặc dù Dương Tịch không sợ hãi Dương Ân, có thể người mẹ bá đạo này của nàng thì khác, Dương Tịch đang ngẫm lại nên giải thích như thế nào khi trở về nhà.

Nhưng mà lúc hai người xuống xe đi tới hướng nhà nàng, vừa lúc gặp Tô Như Khanh bình tĩnh đứng dưới đèn đường cạnh giao lộ nhìn hai người bọn họ..... Thấy vậy bắp chân của Nhâm Hòa có chút run run, cái này... Khí tràng của mẹ vợ có điểm kinh khủng a, hơn nữa lần trước ở Lạc Thành đã gặp qua, lần này lại chính là ở Kinh Đô a.

Hắn lần trước liền mình bạch qua, Tô Như Khanh quyền thế như vậy là không hề quan tâm đến thân phận của hắn, không hề quan hệ với gia đình hắn, không quan tâm hắn có tài hoa có tiền hay không, bởi vì người ta cũng không thiếu mấy thứ đó, cũng không quá mức đi coi trọng những thứ này, Tô Như KHanh chú ý chính là vấn đề khác, cái này chính là yêu sớm a!

Thử nghĩ nếu con gái của Nhâm Hòa lúc 15 tuổi liền dám đi theo một cái tiểu tử, còn mẹ nó ngàn dặm xa xôi chạy đến Kinh Đô để tìm, nghĩ tới vậy ngày này năm sau khả năng cỏ trên mộ tiểu tử đó có lẽ cao cả mét rồi cũng nên!

Nghĩ như vậy liền có thể hiểu tâm tình hiện tại của Tô Như Khanh!

“A di, ta là tới tham gia cuộc thi Olympic toán học toàn quốc a, vừa đúng lúc biết được Dương Tịch ở kinh đô, cho nên tới tìm nàng tâm sự chuyện học tập!” Nhâm Hòa tự mình trấn an bản thân nói.

Nhưng mà Tô Như Khanh liền bình tĩnh nhìn hắn không nói lời nào, Nhâm Hòa trong nháy mắt thấy nhức hết cả trứng, nếu như nói Tô Như Khanh trách phạt gì đó thì Nhâm Hòa sẽ không hoảng như vậy, nhưng chính là an tĩnh thế này mới là điều đáng sợ nhất...

Thật giống như đối phương đã nhìn thấu hết thảy, nhưng chỉ là lẳng lặng nhìn ngươi nói hươu nói vượn vậy.

Tô Như Khanh mở miệng: “Cuộc thi Olympic toán học? Có hay không xây dựng tổ quốc? Có hay không vì xã hội chủ nghĩa góp một viên gạch?”

Góp gạch gì a…… Ngọa tào, Nhâm Hòa trong lòng kêu to không tốt, ngay cả điểm này mà đối phương cũng biết, chứng tỏ là từ video trên mạng mà nghe được a!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!