Hắn nghĩ tới có một bài hát như vậy, giống như “Nam Sơn nam” khi ca sĩ đầu tiên hát thì rất ít người nghe, độ truyền bá rất thấp.
Nhưng mà khi ca sĩ kinh điển hát lại thì lập tức nổi tiếng khắp đại giang nam bắc!
Bài hát này chính là: “Tống đông dã Đổng tiểu thư.”
Nó bắt đầu nổi tiếng khi được một nam ca sĩ hát lại, một mạch nổi tiếng đến nỗi trở thành ca khúc được rất nhiều người trẻ tuổi Trung Quốc nhắc đến.
Nó có thích hợp để Dương Tịch hát hay không? Thích hợp.
Nếu để bài hát này cho một người lớn tuổi hát, người nghe chắc chắn sẽ cảm thấy là hát tặng người con gái trong lòng, chỉ là ca từ bài hát này còn có một đặc điểm chính là nếu được nữ ca sĩ hát lên thì lại giống như chính mình đang dãi bày tiếng lòng của mình vậy!
Đổng tiểu thư
Ngươi chưa từng quên nụ cười của ngươi
Tính tình của ngươi cũng giống như ta vậy
Khát vọng về già
Đổng tiểu thư
Lúc khóe miệng ngươi cười lên thật là đẹp
Tựa như ánh trăng dưới cầu
Thanh nhã trong nước
Đổng tiểu thư
Ngươi dập tắt khói
Nói lên từ đầu
Ngươi nói rằng nửa đời trước cứ như vậy mà trôi qua
Lúc Nhâm Hào đem lời bài hát viết ra theo bản năng tưởng tượng rằng Dương Tịch đang ngồi ở một chỗ nào đó yên tĩnh đem mọi chuyện phiền muộn từng trải qua từ từ kể ra, quả thực là không tồi, giống như là một cô nương nói rằng nửa đời trước của chính mình chán nản mà sống, ngay cả tình yêu tình cờ gặp gỡ cũng không thể nắm giữ được.
Có ý tứ!
Bất quá Nhâm Hòa cũng đang nghĩ thầm có nên đổi từ Đổng tiểu thư thành Dương tiểu thư hay không? Nhưng hắn lại chợt cảm thấy trình độ nhạc lý của chính mình vẫn chỉ dừng lại ở việc sử dụng ký ức để viết ra ca khúc mà thôi, vẫn không nên sửa đi nguyên tác của người ta là tốt nhất, đỡ cho bị mất mặt.
Nhưng hắn vẫn đem chữ Đổng trong Đổng tiểu thư đổi thành chữ Hiểu, Hiểu tiểu thư.
Giống như là đang tự giễu chính mình khi tuổi còn trẻ nhìn thấy cái gì cũng đều hiểu, lại bỗng nhiên quay đầu lại chợt phát hiện chính mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện!
Tóm lại so với gọi là Đổng tiểu thư thì tốt hơn, Nhâm Hòa cũng lo lắng Dương Tịch hỏi hắn Đổng tiểu thư là ai, có phải hay không chính mình viết bài hát này tặng cô gái họ Đổng kia…… Lúc đó đoán chừng hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rốt cuộc tình cảm trong lời bài hát này quả thực quá đặc sắc.
Cho nên loại hiểu lầm này hắn nhất định không cho phép xảy ra…..
Sau khi viết xong “Đổng tiểu thư”, Hệ Thống Thiên Phạt cũng ngay lập tức tuyên bố nhiệm vụ: “Nhiệm vụ: Tay không leo lên khách sạn lớn, không thể mượn dùng đồ vật khác trên tường, thời gian quy định một tuần, không hoàn thành trừng phạt ký chủ bị hói đầu!”
Sau khi nghe xong hệ thống công bố nhiệm vụ thì cả người Nhâm Hòa đều thấy không khỏe, hắn cảm thấy trừng phạt của hệ thống càng ngày càng kỳ diệu, đến cái này cũng có thể nghĩ ra được!
Hói đầu? Chính là đầu không có lấy một cọng tóc giống như khi bước vào trung niên sao? Này có nghĩa là nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đầu của hắn năm 16 tuổi đã biến thành Địa Trung Hải?
Bất quá trừng phạt của nhiệm vụ này thoạt nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm, thậm chí kể cả bị hói đầu cũng có thể dùng mũ che mất, nhưng là lần trừng phạt này có một điểm rất quan trọng bị Nhâm Hòa chú ý tới, đó chính là không có giới hạn thời gian!
Nếu những lần trước trừng phạt dễ mắc tiểu chỉ giới hạn trong một tháng, thì hói đầu lần này không có nói thời gian, làm không tốt đoán chừng sẽ là cả đời…… Ngươi có thể cả đời đội mũ sao? Rõ ràng không thể…..
Lại xem kỹ nhiệm vụ, rõ ràng phương thức đầu cơ trục lợi của chính mình lần trước đã làm Hệ Thống Thiên Phạt không quá vừa lòng, nhưng bởi vì lần đó công bố không rõ ràng nên không làm gì được Nhâm Hòa, chính vì vậy lần này tuyên bố lại nhiệm vụ một lần nữa…..
Được lắm, leo thì leo, ngày hôm qua trong quá trình Nhâm Hòa hoàn thành nhiệm vụ cũng đã cẩn thận quan sát qua, kỳ thật pha lê cửa sổ ở khách sạn cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi!
Điều làm Nhâm Hòa do dự nhất lúc này chính là…… Có lẽ nào sẽ tái ngộ người trẻ tuổi kia một lần nữa?
Ngày hôm qua hắn đã sử dụng nước thuốc nôn mửa, hơn nữa còn tặng đối phương một đấm, nếu gặp mặt lần nữa đoán chừng sẽ hơi xấu hổ…… Bất quá Nhâm Hòa cũng nghĩ kỹ lại, nếu đối phương còn cố ý rình mò theo dõi nhà Dương Tịch mà để hắn bắt gặp thì chắc chắn sẽ đem đối phương đánh cho i* ra quần mới thôi!
Buổi tối theo kế hoạch, Nhâm Hòa đưa Dương Tịch cùng về nhà. Đang chuẩn bị lấy đàn ghi-ta lên sân thượng tập thì Dương Ân đã gọi lại: “Hôm nay trời lạnh các ngươi ở trong nhà luyện tập đi, xong rồi có thể ăn cơm luôn.”
Dương Tịch còn không có phản ứng kịp nhưng Nhâm Hòa đã minh bạch, đầu tiên là sự quan tâm của Dương Ân, bởi vì bên ngoài xác thật khá lạnh, tiếp theo là muốn để Nhâm Hòa trong tầm mắt, ngươi muốn làm gì quá đáng cũng không dám làm!
Bất quá Nhâm Hòa cũng không tính làm ra chuyện gì cả, liền thoải mái ở trong nhà đem bài “Hiểu tiểu thư” dạy cho nàng.
Dương Ân lúc này đang ở trong phòng bếp nấu cơm cũng nghe thấy tiếng ghi-ta, còn có âm thanh của hai người, nhớ năm đó hắn cũng là thiếu niên đam mê nhạc rock, bây giờ ngẫu nhiên nhớ lại cũng có cảm giác lệ nóng doanh tròng. Hắn cũng từng đánh qua ghi-ta cho nên khi Dương Ân nghe được tiếng đang ghi-ta của Nhâm Hòa thì trong nháy mắt cảm thấy kinh diễm!
Khó trách có thể viết ra bài hát dễ nghe như vậy, không thể không nói, bài hát “Đi đại lý” kia cũng khá thích hợp cho kiểu người giống như Dương Ân nghe.
Mọi người từ nhỏ đều được dạy như thế nào? Thật chăm chỉ học tập, lớn lên báo đáp tổ quốc, Dương Ân cảm thấy chính mình đã làm được điểm này. Nưng mà có đối khi trong cuộc sống cũng có chuyện không như ý mình, sở dĩ hắn từ chức ở Kinh Đô là bởi vì không thể tiếp nhận chính sách ngoại giao ở đó, cho nên trong lòng có ý nghĩ muốn thoái ẩn, bởi vì tới trình độ giống như hắn đã không thể nào vì năm đấu gạo mà khom lưng được. Hắn tình nguyện nhận những nhiệm vụ nguy hiểm hơn nữa cũng không muốn làm chuyện mà bản thân không thích.
Cho nên khi nghe lời bài hát này: “Có phải hay không ngươi đối với cuộc sống này không quá hài lòng, đã thật lâu chưa từng cười qua lại không biết vì sao” thực sự quá sát tâm tình của hắn lúc đó.
Nói thật, hắn đúng là bội phục tiểu tử Nhâm Hòa này, trong lòng Dương Ân đã nhận định về Nhâm Hòa là “Có tài hoa.”
Lúc ăn cơm tối Dương Ân đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua ngươi làm sao mà gặp được người theo dõi Dương Tịch vậy?”
”À…..” Nhâm Hòa sửng sốt một chút, hắn chưa nói cho Dương Tịch chuyện này là vì không tốt cho lắm, bởi vì nếu đối phương hỏi ngươi nửa đêm chạy tới tầng thượng của khách sạn để làm gì? Thì trả lời như thế nào? Chính là không có cách nào trả lời!
Chẳng lẽ nói chính mình lên sân thượng khách sạn chỉ để ngắm cảnh đêm? Có quỷ mới tin ngươi!
Dương Ân cảm thấy Nhâm Hòa không muốn nói nên cũng không hỏi vấn đề này nữa, thay đổi đề tài nói: “Đối phương là người Trung Quốc sao? Nghe Dương Tịch nói rằng đối phương bị ngươi đánh một trận? Thân thủ của hắn như thế nào?”
Dương Ân hỏi mấy vấn đề này là để đoán xem đối phương rốt cuộc là người như thế nào, bởi vì tựa hồ hắn cũng minh bạch tình cảnh hiện tại của mình rồi, có người bí quá hóa liều tới ép hỏi tình báo cũng không phải không có khả năng.
Nhâm Hòa lúc này vui cười hớn hở nói: “Đúng vậy, là người Trung Quốc, thân thủ của người nọ cũng chẳng ra làm sao, hai giây đã bị ta đấm ngã trên đất rồi!” Có thể tăng điểm ấn tượng trước mặt cha vợ tương lai ngu gì không làm, về chuyện hắn nghi hoặc thân thủ của Lâm Hạo tựa hồ cũng khá tốt đã bị hắn quên đi, dù sao không thể nâng uy phong của địch được chứ? Đấy không phải tác phong của ta, hết thảy phản diện đều là hổ giấy!
Lúc này Lâm Hạo đang ở trong khách sạn chú ý mục tiêu bỗng nhiên không biết vì cái gì có cảm giác chính mình muốn hộc máu, chuyện gì thế, bị ốm sao, hay là hôm qua đánh nhau cùng thiếu niên kia bị thương ngầm rồi……