Chương 68: [Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Lại Vào Vạn Tiên Minh

Phiên bản dịch 7118 chữ

Lý Phàm đứng lơ lửng giữa không trung, quan sát đảo Lưu Ly đã được neo lại suốt 9 năm.

Đảo Lưu Ly lúc này xa mới mức phồn hoa như kiếp trước của hắn.

Dân số chưa bằng một phần ba so với 10 năm sau, đương nhiên cũng chẳng có sức sống dồi dào, vạn vật hưng thịnh như trước.

Trên mép đảo vẫn còn lờ mờ lưu lại vết tích cơn bão tàn phá, trên mặt phàm nhân cũng rất hiếm thấy nụ cười.

Đảo Lưu Ly hiện tại vẫn chưa khôi phục nguyên khí sau cơn bão lớn vào năm neo lại thứ 5.

“Nếu tốc độ nạp điện của [Hoàn Chân] có thể nhanh hơn một chút thì có lẽ ta sẽ có cơ hội chứng kiến tận mắt.” Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.

Khi đó, hắn vẫn là phàm nhân, nghe được sức mạnh của bão có thể hủy diệt hai phần ba đảo Lưu Ly, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi sức mạnh của đất trời.

Thế nhưng sau này, hắn lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng xích viêm nấu biển, trong vòng mười mấy năm, biển xanh hóa thành núi non.

So sánh hai bên, cơn bão này chẳng là gì cả.

...

Lý Phàm đang chờ đợi Hà Chính Hạo trở về từ đảo Vạn Tiên.

Theo như lời Hà Chính Hạo, tu sĩ có tu vi từ Luyện Khí hậu kỳ trở lên mà không được phép đi đến đó, sẽ bị đại trận Vạn Tiên tự động tấn công.

Cho nên Hà Chính Hạo đi trước một bước, xin giấy thông hành cho Lý Phàm.

Nhưng hắn cũng không để Lý Phàm đợi quá lâu.

Không bao lâu sau, Hà Chính Hạo đã trở lại.

“May không làm nhục mệnh!” Hắn đưa cho Lý Phàm một linh phù bằng ngọc khắc chữ “Vạn”.

“Đạo hữu chỉ cần để lại một luồng khí tức của mình lên phù thông hành là được.”

Lý Phàm nhận linh phù, rót linh khí vào.

Trên chữ vạn của linh phù, ánh sáng lóe lên rồi tắt, sau đó không biết bay đi đâu.

Hà Chính Hạo thấy vậy thì gật đầu: “Như vậy là được rồi.”

Sau đó, hắn còn dặn dò: “Sau khi đạo hữu chính thức gia nhập Vạn Tiên Minh của ta, nhớ trả lại phù thông hành này. Đừng để mất, nếu không phải bồi thường giá trị tương ứng bằng điểm cống hiến.”

Hà Chính Hạo như nhớ lại chuyện gì đó cực kỳ không vui, mặt rút rút: “Cái linh phù nhỏ xíu này mà lại cần đến một trăm điểm cống hiến, thật là...”

Nói được một nửa, Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm đang hứng thú nhìn mình, đột nhiên ngừng lại.

“Đạo hữu chê cười rồi!” Hà Chính Hạo ho nhẹ một tiếng, sắc mặt lập tức trở lại bình thường.

Hắn đưa Lý Phàm đến bên trong hộ đảo đại trận, mở trận pháp truyền tống.

Sau một trận chóng mặt, cuối cùng Lý Phàm lại đến đảo Vạn Tiên.

Tượng đá của lão giả đội mũ cao, râu dài đứng sừng sững trên quảng trường Truyền Pháp, nhìn xuống đảo Vạn Tiên.

Các tu sĩ đi đi lại lại, thông qua các trận pháp truyền tống đến các nơi khác trong Thùng Vân Hải.

...

Vào lúc này, ai trong bọn họ có thể dự đoán được rằng tất cả nơi đây sẽ hoàn toàn biến thành hư vô trong không bao lâu sau?

Trong lòng Lý Phàm có chút cảm khái.

Hà Chính Hạo chỉ cho rằng hắn bị cảnh đẹp hùng vĩ của đảo Vạn Tiên chấn động nên cũng không để ý.

Giống như kiếp trước, hắn giới thiệu đủ thứ cho Lý Phàm.

“Nơi đây là quảng trường Truyền Pháp, được xây dựng để tưởng niệm tiên tôn truyền đạo ngày xưa...”

Lý Phàm vừa nghe vừa gật đầu.

Theo con đường này, hai người đi đến nơi đặt Thiên Huyền Kính.

“Đạo hữu trước kia là tán tu nên không biết. Các thành viên trong Vạn Tiên Minh của ta có thể tiến cử tán tu bên ngoài gia nhập. Dựa vào tu vi và tiềm lực của thành viên được tiến cử mà sẽ nhận được điểm cống hiến tương ứng.” Trước khi tiến vào Vạn Huyền Kính, Hà Chính Hạo như nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Lý Phàm: “Cho nên nói, đạo hữu đến nhờ ta giúp đỡ, cũng rất hợp ý ta.”

“Thì ra là thế. Ta còn sợ Hà đạo hữu khó xử, hóa ra ta đã nghĩ nhiều rồi.” Lý Phàm làm ra vẻ hiểu rõ, sau đó lại trịnh trọng nói: “Bất kể thế nào, công lao của đạo hữu, Phàm không dám quên.”

Hà Chính Hạo mỉm cười gật đầu, rất hài lòng với phản ứng của Lý Phàm.

Sau đó, hai người tiến vào Thiên Huyền Kính.

“Người này là tán tu Luyện Khí hậu kỳ mà ta đã thông báo trước đó, hắn muốn gia nhập Vạn Tiên Minh của ta.” Trong không gian Thiên Huyền Kính, Hà Chính Hạo nhìn Lý Phàm nói.

Một lát sau, trong không gian vang lên một giọng nói.

“Tiến cử một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, ghi công hạng đinh cao nhất, quy đổi 300 điểm cống hiến. Tổng điểm cống hiến hiện tại: 1340 điểm.”

Hà Chính Hạo nghe vậy thì sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia khác thường.

Hắn nhìn chằm chằm Lý Phàm một lúc rồi hỏi: “Xin hỏi mạo muội một chút, hiện tại đạo hữu bao nhiêu tuổi?”

Lý Phàm nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Hai mươi chín.”

Hà Chính Hạo hít một ngụm khí lạnh, mặt đầy vẻ khiếp sợ: “Luyện Khí hậu kỳ hai mươi chín tuổi, hơn nữa còn là tán tu...”

Sau đó hắn lại vui mừng không thôi: “Tư chất của đạo hữu thật cao, ta chưa từng thấy bao giờ.”

Hắn lập tức lấy ra một linh phù liên lạc hình ngọn núi, đưa cho Lý Phàm: “Ngươi mới đến, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Có nghi ngờ gì thì cứ hỏi ta. Ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết.”

“Nếu gặp phải phiền phức gì, thực sự không thể giải quyết được thì cũng có thể cầu cứu ta. Mặc dù Hà Chính Hạo ta chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhưng nhân mạch khá rộng, ở Vạn Tiên Minh cũng coi như có chút mặt mũi.”

Lý Phàm nghe vậy, cảm kích gật đầu.

Đợi Hà Chính Hạo dặn dò vài câu, mặt đầy hưng phấn rời đi, hắn mới khôi phục lại thần sắc bình thường.

“Đãi ngộ lần này tốt hơn kiếp trước nhiều quá rồi.” Lý Phàm ném linh phù liên lạc của Hà Chính Hạo lên.

“Trong giới tu tiên, đa số tu sĩ đều hành động một mình. Loại người như Hà Chính Hạo cũng không thường thấy. Hơn nữa, chỉ là thiên phú tu luyện hơi tốt một chút mà thôi, hắn cũng quá nhiệt tình rồi.” Lý Phàm nghĩ nghĩ, không nghĩ ra nguyên nhân.

Hắn chỉ cảm thấy có thể chuyện này có liên quan đến công pháp mà Hà Chính Hạo tu luyện. Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được Hà Chính Hạo không có ác ý nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Đã ghi lại dao động thần thức.”

“Đã tạo ra không gian độc lập.”

“Tu sĩ Lý Phàm, hoan nghênh gia nhập Vạn Tiên Minh. Là phúc lợi, sẽ tặng miễn phí cho ngươi 100 điểm cống hiến. Ngươi có thể sử dụng điểm cống hiến để đổi lấy linh thạch, công pháp, pháp bảo...”

...

Vạn Huyền Kính bắt đầu giới thiệu những việc liên quan.

Mặc dù đã rất quen thuộc nhưng Lý Phàm vẫn nghiêm túc lắng nghe, đồng thời so sánh với tình cảnh kiếp trước.

Lý Phàm phát hiện, sau khi tiến cấp đến Luyện Khí hậu kỳ, mở chế độ tu luyện phụ trợ cần điểm cống hiến đã tăng từ 10 điểm một ngày lên 30 điểm một ngày.

“Cảnh giới càng cao thì tài nguyên cần thiết cũng càng nhiều. Đây cũng là hợp lý. Xem ra vẫn nên kiếm được một lượng lớn điểm cống hiến trước rồi nói sau.”

Chậm rãi làm nhiệm vụ tích lũy điểm cống hiến, thực sự quá chậm.

Lý Phàm không muốn.

Trên thực tế, hắn đã có kế hoạch cho việc kiếm được một lượng lớn điểm cống hiến trong thời gian ngắn.

Lý Phàm tiêu tốn 10 điểm cống hiến để mua một chiếc nhẫn trữ vật lớn hơn một chút, sau đó thông qua trận pháp truyền tống đi ra ngoài.

Ở nơi không có người, hắn nhét đầy vàng bạc châu báu và tàn bia Chỉ Bộ vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó, hắn nhanh chóng trở về, yêu cầu đổi điểm cống hiến.

“Vàng bạc một đống: Có thể quy đổi 863 điểm cống hiến.”

“Kỳ vật thiên địa: Tàn bia Chỉ Bộ. Phẩm chất: Khiếm khuyết. Có thể quy đổi 1968 điểm cống hiến.”

Một lát sau, nhắc nhở của Thiên Huyền Kính vang lên.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh của Phẫn Nộ Đích Ô Tặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!