Thời điểm đó, nhóm đầu tiên tiến vào di tích Vân Thủy Thiên Cung có hơn trăm tu sĩ.
Phần lớn đều là tu vi Luyện Khí và Trúc Cơ.
Tưởng rằng đây chỉ là một di tích bình thường, không ngờ bên trong Vân Thủy Thiên Cung lại đầy rẫy quỷ dị. Nhóm tu sĩ này không kịp trở tay, chết và bị thương vô cùng thảm trọng.
Cuối cùng, số người sống sót trở ra chỉ chưa đến một phần mười.
Trong số đó, có một người tên là Tư Không Nghi.
Người này chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, trông vẻ bề ngoài cũng hết sức tầm thường.
Mọi người đều nghĩ rằng hắn chỉ may mắn sống sót.
Không ai ngờ được, chính Tư Không Nghi không hề nổi bật này, sau khi trở lại Vạn Tiên Đảo, đã giao nộp “Vân Thủy Đồ Lục”, hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng đến mười vạn điểm cống hiến.
Tư Không Nghi sau khi nhận thưởng, liền thông qua pháp trận truyền tống siêu xa, rời khỏi Tùng Vân Hải, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Từ đó về sau, Tư Không Nghi chưa từng xuất hiện trở lại.
“Tìm kiếm thông tin liên quan đến quỷ dị, di tích tông môn.” Lý Phàm chậm rãi hồi tưởng những điều kiếp trước mình đã biết, đồng thời nói với Thiên Huyền kính.
Trong chớp mắt, hàng trăm hàng nghìn tin tức hiện ra.
Chỉ có điều tuyệt đại đa số đều chỉ có thể nhìn thấy vài câu đầu tiên, muốn có được đầy đủ thông tin, phải trả một lượng cống hiến nhất định.
Lý Phàm cũng không tiếc, lập tức bỏ ra 100 điểm cống hiến, mua “Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Di Tích Tông Môn” đang có độ hot cao nhất.
Tác giả của cẩm nang này tên là Kỳ Nguyên Châu, cũng xuất thân là tán tu.
Lão thường xuyên mạo hiểm thăm dò các di tích, mãi đến khi tu luyện đến Kim Đan cảnh mới gia nhập Vạn Tiên Minh.
Có thể lần nào cũng bình an trở ra khỏi các di tích tông môn đầy rẫy nguy cơ, Kỳ Nguyên Châu tự nhiên có chỗ hơn người.
“Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Di Tích Tông Môn” do lão tổng kết lại cũng được rất nhiều tu sĩ tán tụng, coi như khuôn mẫu.
Di tích Vân Thủy Thiên Cung quỷ quyệt hung hiểm, mặc dù Lý Phàm đã biết trước nhưng cũng không dám chủ quan.
Hắn lập tức cẩn thận nghiên cứu.
Đại kiếp thời thượng cổ giáng xuống, vô số tông môn tan nát, chỉ còn lại những tàn tích lưu lại thế gian.
Những di tích này, có cái đã sớm bị các tu sĩ các thời đại thăm dò vô số lần, bên trong sạch sẽ, không còn lưu lại thứ gì có giá trị.
Có cái lại vì quá hung hiểm và đồ sộ, đến nay vẫn chưa được thăm dò hết. Hiện tại mỗi năm vẫn có rất nhiều tu sĩ mạo hiểm tiến vào trong đó, hoặc vì công pháp, hoặc vì tìm kiếm cơ hội đột phá.
Còn có cái, chính là những tông môn từ trước đến giờ vẫn bị động thiên, trận pháp che giấu, ẩn mình không xuất thế. Loại tông môn này hoàn toàn là những vùng đất chưa được khai phá, có thể nói là cơ duyên khắp nơi. Một khi hiện thế, chắc chắn sẽ hấp dẫn tu sĩ xung quanh ùa tới.
Những kinh nghiệm trong “Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Di Tích Tông Môn” chính là nhằm vào hai loại sau.
Cẩm nang có đề cập rằng, tu tiên giới hiện nay, tất cả các di tích tông môn có giá trị, đáng để thăm dò, có thể chia thành hai loại lớn.
Một loại là không có quỷ dị tồn tại.
Một loại khác là có quỷ dị tồn tại.
Nếu là không có quỷ dị tồn tại, như vậy chỉ cần cẩn thận đề phòng trận pháp cơ quan, nói chung sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Nhưng nếu có quỷ dị tồn tại, vậy thì phải cực kỳ cẩn thận.
Cái gọi là quỷ dị, chính là chỉ các loại hiện tượng kỳ lạ không thể dùng lẽ thường để đánh giá tồn tại trong di tích.
Quỷ dị phảng phất như không thuộc về thế giới này, thường thường có quy tắc đặc biệt của riêng nó.
Quy tắc quỷ dị cũng có mạnh yếu khác nhau.
Tu tiên giới đã ước định, tiến hành phân cấp độ mạnh yếu của quy tắc quỷ dị.
Dựa theo tu vi cao nhất có thể bị ảnh hưởng, tương ứng phân thành quỷ dị cấp Luyện Khí, quỷ dị cấp Trúc Cơ, quỷ dị cấp Kim Đan vân vân.
Tu sĩ ở trong phạm vi quỷ dị bao phủ, nếu tu vi thấp hơn cường độ quy tắc của nó, như vậy nhất định phải tuân thủ quy tắc quỷ dị.
Một khi vi phạm, tất nhiên sẽ chết.
Nếu tu vi cao hơn cường độ quy tắc quỷ dị, có lẽ có thể không bị quỷ dị ảnh hưởng, miễn khỏi cái chết.
Nhưng cho dù tu vi ngươi cao bao nhiêu, cũng không thể thay đổi quỷ dị.
Cho dù là cường giả Hợp Đạo kỳ, cũng không thể thay đổi quy tắc của quỷ dị cấp Luyện Khí.
Càng không thể cứu được tu sĩ vi phạm quy tắc quỷ dị.
Một khi sinh linh tiến vào trong phạm vi quỷ dị, sẽ bị kích hoạt.
Chỉ có số người tử vong đạt đến một mức nhất định, hoặc phá giải được quy tắc quỷ dị, tu sĩ tiến vào trong đó mới có thể rời đi.
Cẩm nang có đưa ra một ví dụ.
Một trăm năm mươi năm trước, ở một hòn đảo vô danh phía tây Tùng Vân Hải, gần đại lục, đột nhiên xuất hiện một động phủ.
Từ khi xuất hiện đã có ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ trong đó, chiếu rọi bầu trời mấy trăm dặm.
Rất nhiều tu sĩ bị ánh sáng bảo vật hấp dẫn, tiến vào trong đó thăm dò.
Sau một hồi tìm kiếm, các tu sĩ phát hiện, động phủ này là do một tán tu Nguyên Anh thời thượng cổ, Hồng Chí thượng nhân, xây dựng trước khi lâm chung.
Trong động phủ có giấu hơn mười bộ công pháp, pháp bảo lại càng nhiều không đếm xuể.
Những tu sĩ này mừng rỡ, lập tức bắt đầu cướp đoạt.
Ngay lúc đó, chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Tất cả những tu sĩ cướp được công pháp hoặc pháp bảo, lộ ra vẻ tươi cười, đều không hiểu sao đầu bay lên.
Khiến nụ cười trên mặt họ hoàn toàn đông cứng lại.
Chỉ trong chớp mắt, các tu sĩ có mặt đã chết quá nửa.
Mà những tu sĩ còn lại cũng đều sợ hãi, tưởng rằng trên những công pháp pháp bảo kia có cấm chế.
Lập tức không dám động đến đống bảo vật đầy đất, bỏ chạy khỏi động phủ.
Sau khi tin tức truyền ra, tự nhiên có những tu sĩ không tin tà đến thử.
Sau khi bọn họ cầm bảo vật một lúc lâu, cũng không kích hoạt cấm chế gì, đều lộ ra nụ cười không coi ra gì hoặc mừng rỡ.
Ngay sau đó, đầu lìa khỏi cổ, não rơi đầy đất.
Chỉ có một tu sĩ mặt đơ bẩm sinh may mắn thoát khỏi.
Nhưng cũng bị cảnh tượng đáng sợ này dọa vỡ mật, chỉ thuận tay cầm một món pháp bảo rồi bỏ chạy ra ngoài.
Tin tức về một nhóm người khác bị diệt sạch đã chấn nhiếp tất cả các tu sĩ xung quanh đang thèm muốn.
Mà tên tu sĩ mặt đơ may mắn thoát chết, lại còn có được bảo vật trong động phủ kia, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhưng mặc cho bị ép hỏi thế nào, tên tu sĩ mặt đơ kia cũng đều nói rằng mình cũng không biết vì sao lại sống sót.
Sau đó vẫn có một nam tử thông minh, sau khi suy nghĩ hồi lâu đã nói ra huyền cơ.
Động phủ nơi này, cấm cười.
Bất kể là nguyên nhân gì, một khi lộ ra nụ cười, đầu sẽ rơi xuống đất.
Mặc dù chuyện này nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng sau khi nam tử thông minh kia thần sắc thản nhiên bước vào động phủ, vẻ mặt bình tĩnh mà lại bình yên vô sự lấy ra một môn công pháp, tất cả các tu sĩ đều tin rồi.
Thế là bọn họ đều làm theo, lấy hết bảo vật trong động phủ ra.
……
Những chuyện xảy ra trong động phủ của Hồng Chí thượng nhân chính là loại quỷ dị điển hình và đơn giản nhất, chỉ bao hàm một loại quy tắc.
Trên thực tế, quỷ dị trong những di tích tông môn thường thường có rất nhiều quy tắc phức tạp.
Quỷ dị tự nhiên là vô cùng hung hiểm. Trong trường hợp không rõ quy tắc của nó, hơi sơ sẩy sẽ chết.
Nhưng sau khi nắm được quy tắc của quỷ dị, rủi ro của quỷ dị gần như bằng không.
Kỳ Nguyên Châu dựa theo kinh nghiệm bản thân mình từng mấy lần sống sót dưới quỷ dị, đã tổng kết ra được mấy chục kinh nghiệm.
Thứ nhất: Lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh.
Dưới quỷ dị bao phủ, chuyện không thể tưởng tượng nổi nào cũng có thể xảy ra.
Thứ hai: Không nên tùy tiện hành động.
Trong trường hợp không hiểu rõ quy tắc quỷ dị, hành động càng nhanh, chết càng nhanh.