Sắp xếp như vậy là muốn để Phương Vọng cố hết khả năng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, đồng thời cũng cho đệ tử khác có cơ hội thể hiện.
Đệ tử tham gia khác của mạch thứ ba đều nở nụ cười, bọn họ cũng lo một mình Phương Vọng chặn hết tất cả đối thủ, khiến bọn họ không có cơ hội lên đài.
Cửu mạch đấu pháp là để giành vinh quang cho mạch phong, số trận thắng cá nhân liên quan đến đại cơ duyên tiếp theo, bọn họ đều muốn đọ sức.
Người lên trước là Chu Bác, kiên trì trăm hiệp đã bại trận, cũng may không bị thương nặng. Người lên trận thứ hai là đại sư huynh Lý Ngu, Lý Ngu là tu vi Linh Đan cảnh tầng bảy, thắng liền ba trận mới thất bại.
Biểu hiện của Lý Ngu không khiến đệ tử các mạch kinh ngạc, đều cảm thấy nên như vậy. Các phong chủ đều khẽ thở dài, hơi thất vọng đối với Lý Ngu.
Phương Vọng biết Lý Ngu đã hơn hai trăm tuổi, bây giờ vẫn dừng ở Linh Đan cảnh, đủ để chứng minh tư chất bình thường.
Người lên đài thứ ba là Cố Ly, đệ tử đánh Lý Ngu bị phong chủ đối phương thay xuống, Cố Ly dựa vào Địa Nguyên bảo linh và Ngũ Thánh kiếm pháp gia truyền của Cố gia khiến toàn thành kinh ngạc. Cho dù chỉ là tu vi Tố Linh cảnh, nàng vẫn chiến thắng đối thủ Linh Đan cảnh tầng một.
Mỗi một mạch đều có công pháp, pháp thuật truyền thừa, nhưng đệ tử thế gia giống như Cố Ly đều có công pháp và truyền thừa của mình. Bọn họ bái vào Thái Uyên môn đa số là vì tài nguyên mà cửu đại giáo phái nắm giữ.
Trong số đệ tử lên đài lúc trước cũng có không ít kiếm tu, nhưng không thuần túy bằng Cố Ly, dựa vào Ngũ Thánh kiếm pháp lộng lẫy, danh tiếng của Cố Ly cũng bắt đầu truyền ra.
Đối thủ sau đó đều là Linh Đan cảnh tầng hai trở xuống, thậm chí còn có đệ tử Tố Linh cảnh, khiến Phương Vọng nghi ngờ Dương Nguyên Tử đã đánh tiếng trước với bên đối diện rồi.
Sau khi thắng liền ba trận, Cố Ly bị thay xuống, đấu pháp sau đó có thắng có thua, cuối cùng mạch thứ ba vẫn giữ được xếp hạng hiện có. Điều này khiến đệ tử các mạch ý thức được đệ tử mạch thứ ba thật sự vùng dậy rồi.
Ba ngày tiếp theo, Phương Vọng đều không ra sân, còn đệ tử khác đều đã từng ra tay, đều là bị các mạch phong xếp phía sau thay phiên khiêu chiến, cuối cùng mạch thứ ba đã đứng vững xếp hạng.
Chiến đấu trong ba ngày này vô cùng đặc sắc, về cơ bản là chiến đấu của mạch phong top 5, mạch phong thứ hai cũng có một thiên tài Địa Nguyên bảo linh, hơn nữa còn là Linh Đan cảnh.
Người đó tên là Diệp Tưởng, nhập môn bốn mươi năm, chưa từng tham gia một kỳ cửu mạch đấu pháp nào. Trong đấu pháp mấy ngày trước, hắn cũng chưa ra sân, cho nên danh tiếng vẫn không rõ ràng, lần này thắng liền bảy trận, trực tiếp vang danh Thái Uyên môn.
Mạch thứ hai do hắn đại diện đứng vững top 2, không đánh lại mạch thứ nhất, nhưng mạch phong phía sau cũng không đánh lại bọn họ.
Mạch thứ nhất đánh mạch thứ hai hoàn toàn là càn quét, còn mạch thứ hai đánh mạch phong khác cũng là tư thế càn quét…
Sáng sớm ngày thứ sáu, lại có mạch phong khiêu chiến mạch thứ nhất, lần này người ra tay là Lục Viễn Quân.
Lục Viễn Quân một lèo giành được chín trận thắng liên tiếp, mỗi một trận chiến đều trong hai chiêu, thậm chí hắn còn chưa di chuyển bước chân, trông càng điêu luyện hơn Phương Vọng. Đối thủ của hắn hắn thì càng mạnh hơn đối thủ Phương Vọng phải đối mặt.
Mặc dù Lục Viễn Quân chiến thắng, nhưng đối thủ của hắn gần như không bị thương mấy, chỉ là nhanh chóng bị phong ấn, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Cứ như vậy, Lục Viễn Quân cũng lấy được chín trận thắng lợi, khóa chặt vị trí chín ghế cuối cùng, về sau hắn không ra sân nữa, giao cho đệ tử khác ra tay.
Giữa trưa ngày này, Dương Nguyên Tử nhân lúc hai mạch kết thúc đấu pháp, lập tức lên tiếng: “Mạch thứ ba, khiêu chiến mạch thứ nhất!”
Vừa dứt lời, toàn thành phấn chấn!
Mạch thứ ba ngủ đông mấy ngày cuối cùng cũng xung kích xếp hạng cao hơn, hơn nữa lần này là trực tiếp khiêu chiến mạch thứ nhất!
Các đệ tử xem cuộc chiến không phải mong đợi thành tích của mạch thứ ba, mà là mong đợi Phương Vọng ra tay. Đối mặt với mạch thứ nhất xếp hạng cao nhất, mạch thứ ba chắc chắn sẽ phái Phương Vọng ra, nếu không thì khỏi đánh!
“Phương Vọng, ngươi lên trước.” Dương Nguyên Tử trực tiếp căn dặn.
Phương Vọng gật đầu, bước đến sát ban công dưới sự cổ vũ của các đồng môn, trong lòng hắn nóng như lửa. Mạch thứ nhất cao thủ nhiều như mây, người hắn muốn khiêu chiến nhất là Lục Viễn Quân, muốn xem khoảng cách của bản thân và Lục Viễn Quân lớn cỡ nào.
Thế nhưng đúng lúc này, toàn thành đều rộ lên, bởi vì trên lầu các của mạch thứ nhất có một người nhảy lên đài đấu pháp.
“Sao lại là hắn?!”
Lý Ngu kinh ngạc, giọng điệu tràn đầy chán nản.
Phương Vọng nhìn chằm chằm. Người đứng trên đài đấu pháp là một nam tử áo lam, tóc dài tùy tiện buộc ở sau đầu bằng dây rơm, ngũ quan coi như là tuấn tú. Nhưng râu ria trên mặt hắn rõ ràng rất lôi thôi lếch thếch, mang lại cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ.
“Hứa Lãng, Linh Đan cảnh tầng chín, Huyền Nguyên bảo linh tuyệt phẩm, là đệ tử chỉ xếp sau Lục Viễn Quân trong mạch thứ nhất. Hắn từng là đại đệ tử mạch thứ nhất, cũng từng là thiên tài đệ nhất Thái Uyên môn, sau khi thua Lục Viễn Quân mới nhường địa vị. Phương sư huynh, ngươi phải cẩn thận!” Chu Bác nói nhanh, giới thiệu đơn giản lai lịch của đối phương.
Linh Đan cảnh tầng chín!
Phương Vọng không những không bị dọa, ngược lại trong lòng còn trở nên phấn khởi.
Đến đúng lúc lắm!
Hắn tung người nhảy lên, giống như hạc trắng lướt qua, nhẹ nhàng đáp xuống đài đấu pháp.
Tay phải của Hứa Lãng đặt trên trúc bổng ở bên hông, hắn vênh cằm, khinh thường nhìn về phía Phương Vọng, cười nói: “Phương sư đệ, Lục Viễn Quân nói ngươi rất mạnh, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
Cánh tay phải của Phương Vọng giơ ngang, Thiên Cung kích ngưng tụ ra dưới lòng bàn tay, hắn thuận thế cầm lấy, trả lời: “Ta sẽ dốc hết sức, nhưng cũng hy vọng Hứa sư huynh đừng vì bại trong tay ta mà trách cứ sư đệ.”