Một canh giờ sau, Phương Vọng đã thu hoạch được không ít, nhưng đều chỉ có thể tính là tài liệu tốt, không đạt được trình độ thiên tài địa bảo.
Đột phá Linh Đan cảnh còn cần một vài thiên tài địa bảo đặc thù, hơn nữa còn có phân chia thuộc tính. Trong quá trình đột phá, hấp thu linh lực của thiên tài địa bảo có thuộc tính càng nhiều, linh đan tạo nên cũng sẽ càng mạnh, mà lại sẽ chuyển biến thuộc tính linh lực của bản thân.
Trong Tố Linh Bảo Điển của Chu Tuyết, nàng nhắc nhở Phương Vọng đừng thiên về thuộc tính hỏa, tốt nhất là góp đủ thiên tài
Có lẽ linh đan thiên hướng về một thuộc tính linh lực có thể làm cho tu sĩ giai đoạn trước càng mạnh, nhưng muốn thành tiên, tất nhiên muốn đạt tới trình độ thiên địa tự nhiên. Làm thế nào được thiên địa tự nhiên, đó chính là ngũ hành hợp nhất.
Ngũ hành hợp nhất, thì có thể diễn sinh ra càng nhiều thuộc tính.
Bỗng nhiên.
Phương Vọng dừng bước lại, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của nữ tử, hắn chính là tu tiên giả, sẽ không nghe nhầm.
Nữ tử có thể vào Đại Thánh Động Thiên, sao lại dễ dàng khóc thút thít như vậy?
Không phải là yêu vật bên trong Đại Thánh Động Thiên quấy phá đấy chứ?
Phương Vọng cũng không kiêng dè, trái lại còn khá chờ mong. Yêu cũng biết tu hành, một vài đại yêu còn có thể luyện ra yêu đan, bản thân yêu đan cũng là bảo vật có thể dùng vào việc tu sĩ ngưng tụ linh đan.
Hắn lập tức đi đến phương hướng âm thanh truyền tới, đồng thời vận chuyển Vô Tức Tự Nhiên công, làm cho khí tức của mình biến mất.
Một đường tiến lên, tiếng khóc của nữ tử thần bí càng ngày càng rõ ràng, dần dần, Phương Vọng cảm nhận được yêu khí.
Là yêu vật không thể nghi ngờ!
Tuy nhiên đối phương cách hắn xa hơn trong tưởng tượng của hắn.
Sau khi tiến lên mấy chục dặm, Phương Vọng nhìn thấy phía cuối rừng cây, hắn bắt đầu chậm bước chân lại, nhảy vọt lên từ trên nhánh cây.
Rất rõ ràng, tiếng khóc lúc trước là cố ý hấp dẫn hắn tới.
Phương Vọng cầm chuôi kiếm Thanh Quân kiếm trên tay phải, thân hình nhanh nhẹn như khỉ, lại nhẹ nhàng như hồng nhạn, không phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Hắn đi tới biên giới rừng cây, mượn nhờ cây lá rậm rạp che chắn thân thể, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài rừng cây. Phía trước là dãy núi, thực vật trên sườn núi thưa thớt, trải rộng nham thạch lớn nhỏ không đồng đều.
Ánh mắt của hắn rất nhanh đã khóa chặt một bóng dáng giữa sườn núi. Đó là một nữ tử mặc áo trắng, nàng đứng trên sườn đồi, tóc tai bù xù, làm cho không người nào có thể thấy được khuôn mặt của nàng. Giờ phút này, tay phải nàng cầm một con thanh xà, chính là con thanh xà kia đang không ngừng phát ra tiếng khóc của nữ tử.
Phương Vọng nhíu mày. Thanh xà kia tỏa ra cực mạnh yêu khí, ít nhất là yêu khí mạnh nhất hắn từng cảm thụ được trước mắt, mà nữ tử áo trắng kia thì không có một tia khí tức nào. Nếu nhắm mắt lại, căn bản không cảm giác được nàng tồn tại.
Nữ tử áo trắng không nhúc nhích, thanh xà trong tay hơi rung động, càng phát ra tiếng khóc làm cho người ta thương xót. Nghe thấy âm thanh này, rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến một nữ tử điềm đạm đáng yêu dịu dàng đang tủi thân.
Phương Vọng không mò ra được thực lực của nữ tử áo trắng, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn kiên nhẫn quan sát, rất nhanh đã phát hiện trên vách núi đá sau lưng nữ tử áo trắng có khảm nạm một mảnh nham thạch thâm trầm.
Quặng Thổ Nguyên!
Thiên tài địa bảo luyện chế pháp khí, cũng có thể dùng để ngưng kết linh đan, bên trong quặng Thổ Nguyên ẩn chứa linh khí thuộc tính Thổ với nồng độ cực cao. Hơn nữa, quặng Thổ Nguyên tuyệt đối không chỉ lớn như hắn nhìn thấy, không chừng cả ngọn núi này đều là quặng Thổ Nguyên.
Phương Vọng bắt đầu suy tư, nhất định phải nghĩ biện pháp cắt xuống một mảnh.
Nếu có thể có một người giết ra, thăm dò một phen thì tốt rồi!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, một tiếng xé gió truyền đến, làm Phương Vọng kinh ngạc, bình tĩnh nhìn lại. Chỉ thấy một thanh phi kiếm bắn ra từ một phương hướng khác trong rừng cây, lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía nữ tử áo trắng.
Thật nhanh!
Tốc độ này còn nhanh hơn cả kiếm của Hứa Lãng!
Trong nháy mắt, phi kiếm đã giết tới trước mặt nữ tử áo trắng, rồi lập tức ngưng trệ lại, mũi kiếm cách đầu của nữ tử áo trắng không đến năm centimet, lưỡi kiếm run rẩy, không cách nào lại tiếp tục tiến lên nữa.
Vèo--
Một bóng dáng nhảy lên từ trong rừng cây. Đây là một nam tử thanh niên mặc áo đen, Phương Vọng liếc một cái đã nhận ra hắn đến từ Huyền Thiên Kiếm tông.
Áo bào đệ tử của Huyền Thiên Kiếm tông có màu đen, in hình kiếm phía sau lưng, số lượng hình kiếm tượng trưng cho cấp bậc đệ tử. Phía sau lưng người này được in năm thanh kiếm, đại biểu hắn là đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Kiếm tông.
Nam tử áo đen thả người vọt đến, cấp tốc bắt lấy phần chuôi phi kiếm của mình, tay trái nâng lên hai ngón, bắn ra một luồng kiếm khí, lập tức đánh trúng nữ tử áo trắng, xuyên qua thân thể, tiếp theo đánh trúng quặng Thổ Nguyên sau lưng nàng, đá vụn tung bay.
Nam tử áo đen muốn rút kiếm nhảy ra, lại phát hiện mình căn bản không rút nổi phi kiếm, một luồng lực lượng vô hình cố định kiếm của hắn, làm sắc mặt hắn tái mét.
Hắn bỗng nhiên nhảy ra, từ bỏ phi kiếm, người ở giữa không trung, hai tay nhanh chóng thi pháp. Từng luồng kiếm khí vây quanh thân hắn, phóng lên tận trời, tay phải của hắn giơ cao, đầu ngón tay chỉ lên trời. Kiếm khí phóng đi theo phương hướng đầu ngón tay, cấp tốc ngưng tụ thành một thanh kiếm khí to lớn dài chừng năm trượng.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt mà thôi!
Nam tử áo đen lấy chưởng làm kiếm, vung lên chém về phía nữ tử áo trắng. Kiếm khí to lớn bỗng nhiên rớt xuống, giống như thiên phạt rơi xuống, đánh trúng nữ tử áo trắng.