Chu Tuyết đi một đường đến bên cạnh đống lửa, trực tiếp ngồi xuống, không nhìn Tiểu Tử bên cạnh. Tiểu Tử thì bị dọa đến nhảy dựng đến bên cạnh Phương Vọng, thấp giọng nói: “Công tử, trên người nàng có quỷ khí rất mạnh, loại cảm giác này ta từng cảm thụ được ở trong một bí cảnh trước đó.”
Nó không rõ ràng quá khứ của Phương Vọng và Chu Tuyết, nhưng nó không hi vọng Phương Vọng chết ở chỗ này.
Chu Tuyết nhìn về phía nó, như cười như không nói: “Có lẽ chính là món quỷ khí mà ngươi nghĩ đến kia.”
“Ngươi...”
Tiểu Tử run rẩy toàn thân, vô ý thức tới gần Phương Vọng.
Chu Tuyết nhìn về phía Phương Vọng, nói: “Thế nào? Muốn nuôi xà yêu? Rắn vốn tính dâm, rất nhiều tu sĩ thích nuôi xà yêu, ngươi cũng đừng bởi vậy mà hoang phế tu hành.”
“Nói bậy bạ gì đó!”
Phương Vọng trừng Chu Tuyết một chút, nữ nhân này sao luôn nói chuyện không kiêng nể gì như thế.
Tiểu Tử trừng mắt nhìn, không tiếp tục lên tiếng.
Chu Tuyết chỉ thích xem dáng vẻ tức giận của Phương Vọng, nàng che miệng cười nói: “Ta truyền thụ một thủ đoạn có thể khống chế linh hồn, để xà yêu này vĩnh viễn không phản bội được ngươi, có muốn không?”
Phương Vọng nghe xong, con mắt đột nhiên sáng lên, nói: “Được, ngươi nói đi!”
Tiểu Tử sợ hãi, cũng không dám phản bác, vì nó biết mình không đánh lại hai người này.
Chu Tuyết bắt đầu truyền thụ pháp quyết, Phương Vọng nghiêm túc nghe.
Tiểu Tử lâm vào trong đau khổ xoắn xuýt, không biết có nên trốn hay không.
Pháp quyết Chu Tuyết truyền thụ cho tên là Câu Hồn chú, một khi đánh lên chú này trong hồn phách của đối phương, cho dù cách xa nhau chân trời góc biển, chỉ cần niệm chú, đối phương nhất định sẽ hồn phi phách tán, mà lại không cần niệm ra miệng, mặc niệm trong lòng cũng được.
Trong quá trình nghe, Phương Vọng cảm thấy kinh ngạc, thứ này đã vượt qua phạm trù của pháp thuật rồi chứ?
“Chờ một chút! Chờ ta một lát!”
Phương Vọng bỗng nhiên kêu Chu Tuyết dừng lại, sau đó cầm lấy giấy bút, nhanh chóng vẽ.
Chu Tuyết hiếu kì hỏi: “Ngươi đang vẽ bản đồ gì đó?”
Phương Vọng hồi đáp: “Thiên Cương Thánh Thể Chân công, muốn học không, chờ ta tìm được rồi dạy ngươi!”
Chu Tuyết lộ ánh mắt kỳ quái, nói: “Ngươi thật đúng là nhớ thương công pháp này. Ta không cần bất cứ công pháp, pháp thuật nào, thật ra ngươi cũng không cần, chỉ tu luyện Huyền Dương Thần Kinh thôi, đã đủ cho ngươi lên đến đỉnh cao nhân gian rồi.”
“Dựa vào nó là đủ, nhưng có thể học được càng nhiều, thì chẳng phải ta có thể càng mạnh hơn sao?” Phương Vọng hồi đáp.
Hắn cũng không phải Chu Tuyết, trong đầu còn rất nhiều loại tuyệt học. Ít nhất hắn muốn học Thiên Cương Thánh Thể Chân công. Hơn nữa, hắn hoài nghi Thiên Cương Thánh Thể Chân công phối hợp với Cửu Long Thần Biến quyết có thể phát huy ra lực lượng mạnh hơn.
Sau khi nhanh chóng vẽ xong bản đồ, Phương Vọng thu bản đồ vào trong túi trữ vật, sau đó để Chu Tuyết tiếp tục giảng về Câu Hồn chú.
Qua một hồi lâu, Chu Tuyết mới kể xong.
Tiểu Tử cũng nghe xong phương pháp tu hành của Câu Hồn chú, căn bản không nghe hiểu, chỉ cảm thấy vô cùng mơ hồ, nó thầm thở dài một hơi trong lòng.
Chú thuật phức tạp như vậy, Phương Vọng hẳn là rất khó học được.
Chu Tuyết giương mắt nhìn về phía Phương Vọng, hỏi: “Thế nào, nghe hiểu sao?”
Dưới ánh trăng, Phương Vọng hơi cúi thấp đầu, hắn hít sâu một hơi, nói: “Nghe hiểu, cũng biết rồi.”
“Hửm?”
“Gì cơ?”
Chu Tuyết, Tiểu Tử đồng thời nói, người trước nghi ngờ, kẻ sau sợ hãi.
Phương Vọng đã tê dại.
CMN, may mà hắn sớm vẽ ra bản đồ!
Câu Hồn chú này lại tốn thời gian một trăm tám mươi năm mới nắm giữ được!
Sau khi trở lại hiện thực, hắn phóng đại thần niệm, giác quan cũng bắt đầu tăng lên, nhưng hắn cần yên lặng một chút.
Quá trình Tu luyện Câu Hồn chú buồn tẻ hơn tu luyện Cửu Long Thần Biến quyết, Kinh Hồng Thần Kiếm quyết nhiều, ít nhất bọn chúng có thể để cho Phương Vọng động, Câu Hồn chú hoàn toàn là ngồi trơ ra đó.
Ngồi trơ suốt một trăm tám mươi năm!
Phương Vọng cần phải bình phục lại tâm tình, hắn giang hai cánh tay ra, cảm thụ được không khí quanh mình, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Ngươi thật sự học được rồi sao?” Chu Tuyết mở miệng hỏi, ánh mắt phức tạp, vừa có chờ mong, lại hơi thấp thỏm.
Phương Vọng hơi bẻ cổ, tay trái bắt lấy đầu rắn của Tiểu Tử.
“A! Công tử! Đừng! Tiểu Tử nhất định sẽ không phản bội ngươi!”
Tiểu Tử phát ra tiếng kêu thảm thiết réo rắt, đau khổ cầu khẩn.
Phương Vọng lấy nó tới trước mặt, nhìn chăm chú nó, nói: “Thật xin lỗi, ngươi quả thực có nhất định uy hiếp đối với ta, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, đợi rời đi Đại Thánh Động Thiên, ta sẽ cởi bỏ Câu Hồn chú, thả cho ngươi tự do.”
Dứt lời, tay phải của hắn bắt đầu bấm pháp quyết, hai mắt bắn ra tia sáng u ám.
Tiểu Tử khóc, cũng không dám phản kháng.
Chu Tuyết nhìn thấy hắn bấm pháp quyết là biết hắn thật sự học được, điều này khiến ánh mắt của nàng trở nên vi diệu.
“Nghe xong là biết... Thiên tư dường này... Chẳng lẽ hắn cũng là người thiên mệnh? Người thiên mệnh kiếp trước rõ ràng không phải hắn, không phải là vì hắn chết yểu quá sớm, mệnh cách mới chuyển dời đến trên thân người khác đấy chứ? Tính ra, hắn và người nọ sinh ra cùng một năm...”
Ánh mắt Chu Tuyết lấp lóe, nhìn chằm chằm vào Phương Vọng.
Phương Vọng đã luyện Câu Hồn chú tới đại viên mãn, hắn cấp tốc đánh chú ấn vào linh hồn Tiểu Tử.
Chỉ cần là sinh linh sinh ra linh trí đều sẽ sinh ra hồn phách, Tiểu Tử cho dù không hóa hình, cũng có hồn phách.
Tiểu Tử rất nhanh đã không động đậy được nữa, phảng phất ngất đi, miệng rắn mở ra, lưỡi rắn dán bên miệng.
Câu Hồn chú chính là áp chế của hồn phách đối với hồn phách, ngoài tiêu hao linh lực, mà còn tiêu hao linh hồn lực. Hơn nữa, Câu Hồn chú nhiều nhất đồng thời câu năm hồn phách, vượt quá thì linh hồn sẽ phải gánh chịu phản phệ, lực áp chế cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Một lát sau.
Phương Vọng đặt Tiểu Tử hôn mê bên cạnh, lần đầu tiên thi triển Câu Hồn chú, cho dù là cảnh giới đại viên mãn, cũng làm cho hắn hơi choáng đầu.