Chương 47: [Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Hảo Liễu Ca

Phiên bản dịch 7581 chữ

Đêm khuya, Thôi Phủ.

Thôi đại công tử mặc tang phục, khóe miệng lộ một nụ cười nhạt.

Phụ thân đã hạ táng, đệ đệ bị phán tử hình, chẳng bao lâu sẽ bị chém đầu, sản nghiệp Thôi gia tự nhiên đều thuộc về hắn.

Trong loạn cục, hắn trở thành người hưởng lợi lớn nhất.

Theo quy củ, phụ mẫu qua đời, thân là nam nhi phải thủ hiếu ba năm, trong thời gian này, không được ca hát nhảy múa, không được cưới vợ nạp thiếp, không được hành phòng sự, cần kết lều ở cạnh mộ phần phụ mẫu, hơn nữa trong vòng mười bốn ngày không được ăn thịt uống rượu.

Nhưng Thôi đại công tử lại thừa dịp đêm tối lén lút trở về Thôi Phủ, tiện tay vứt bỏ tang phục, sai người dâng lên cá thịt ê hề, bắt đầu ăn uống no say.

Mấy ngày nay ăn chay, miệng hắn đã nhạt thếch rồi.

Ngay khi hắn đang vui vẻ uống rượu, ánh nến trong phòng đột nhiên bị một trận gió âm thổi tắt, chìm vào bóng tối mịt mùng.

Ào ào ~

Cửa sổ bị gió thổi mở, dưới ánh trăng vằng vặc, một bóng người đứng bên cửa sổ, thân hình cao ráo thẳng tắp, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt trong veo sáng ngời kia khiến người ta nhớ mãi không quên.

"Trương, Trương đạo trưởng?"

Thôi đại công tử lộ ra nụ cười gượng gạo, có chút xấu hổ đặt chén rượu và thức ăn xuống.

Trương Cửu Dương khẽ thở dài, nói: "Thôi công tử, bần đạo đến lấy một thứ mà lệnh tôn đã hứa hẹn, một gốc lão sâm ba trăm năm."

Thôi đại công tử nghe vậy ngẩn ra, sau đó đảo mắt một vòng, cười nói: "Trương đạo trưởng, ngài giúp gia phụ được minh oan, tại hạ tự nhiên vô cùng cảm kích, nguyện dâng lên trăm lượng hoàng kim để tỏ chút lòng thành, nhưng cái gì... lão sâm ba trăm năm... tại hạ quả thực không biết!"

Thanh Châu Trưởng Sử Lục Đông Lập ham thích tu đạo, từng ám chỉ hắn rất nhiều lần muốn gốc lão sâm ba trăm năm này, trước đây hắn không thể quyết định, bây giờ hắn nắm giữ toàn bộ sản nghiệp Thôi gia, tự nhiên muốn nịnh bợ chỗ dựa này.

Hắn tham vọng ngút trời, tự nhận có thể dẫn dắt Thôi gia lên một tầng cao mới, làm được những việc mà lão gia tử cũng không làm được.

Trương Cửu Dương lắc đầu thở dài, tham niệm vừa khởi, tai họa đến đầu.

Một chiếc đũa vót nhọn đã kề sát yết hầu Thôi đại công tử, càng quỷ dị hơn là, chiếc đũa lại lơ lửng giữa không trung.

Giọng nói trong trẻo của A Lê vang lên.

"Này, ngươi không thành thật đâu."

Ực!

Thôi đại công tử nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi như mưa.

Trương Cửu Dương nhìn chăm chú hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Thôi công tử, hôm nay cho dù bần đạo không xuất hiện, ngươi cũng đã sớm sắp xếp người chặn quan tài rồi chứ."

Thôi đại công tử ngẩn ra, ánh mắt có chút né tránh.

"Đạo trưởng đang nói gì vậy, tại hạ không hiểu lắm."

Trương Cửu Dương cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Thật ra ngươi sớm đã biết, Thôi lão thái gia là do nhị công tử và Ngọc Cầm hại chết, chỉ là ngươi vẫn lạnh lùng quan sát, muốn chờ thời cơ tốt nhất mới ra tay."

Thôi đại công tử còn muốn ngụy biện, lại nghe một câu khiến hắn hồn phi phách tán.

"Vì sao Ngọc Cầm rõ ràng qua lại với nhị công tử trước, lại bị Thôi lão thái gia cưới về? Chuyện này, có công lao của ngươi trong đó nhỉ."

Sắc mặt hắn trắng bệch, hồi lâu sau mới thở dài một hơi.

"Không hổ danh Thiết Khẩu Thần Toán Trương Bán Tiên, ngay cả chuyện bí ẩn như vậy mà đạo trưởng cũng tính ra được, nhưng trước mặt người khác, dù đạo trưởng có giết ta, ta cũng không thừa nhận đâu."

Đây là nước cờ hắn lấy làm đắc ý, phụ thân vốn cưng chiều tiểu nam nhi hơn, nhưng hắn chỉ dùng một nữ nhân đã khiến họ trở mặt thành thù.

Hơn nữa để phụ thân cưới mỹ nhân tuyệt sắc, đợi khi người dầu hết đèn tắt, hắn cũng có thể nhanh chóng tiếp quản Thôi gia, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

"Trương đạo trưởng xin chờ một lát, gốc lão sâm ba trăm năm kia, tại hạ lập tức đi lấy cho đạo trưởng."

Thôi đại công tử lần này không giở trò nữa, ngoan ngoãn đến nhà kho lấy nhân sâm ra, tuy không nhìn thấy gì, nhưng hắn cảm giác được, xung quanh dường như có một luồng khí tức âm lãnh cứ bám theo mình.

Trương Cửu Dương nhận lấy hộp gỗ đàn hương từ tay hắn, mở ra xem, bên trong là một gốc nhân sâm rễ tua quấn quýt, hình dáng thon dài đẹp đẽ, không biết có phải ảo giác không, hình dáng của nó lại mơ hồ có vài phần giống hình người.

Tương truyền nhân sâm hấp thụ tinh hoa đất trời, năm trăm năm có thể thành Sâm Vương, một ngàn năm sẽ thành tinh, tu thành hình người, có khả năng độn thổ.

Xem gốc bảo sâm ba trăm năm này, lời đồn ấy xem ra không phải là không có căn cứ.

Vừa mở hộp, mùi thuốc nồng đậm đã phả vào mặt, xen lẫn hương thơm thanh khiết của đất rừng, khiến tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.

"Trương đạo trưởng, ngài nhận bảo sâm rồi, sau khi rời đi xin đừng nói năng tùy tiện."

Ngừng một chút, hắn lại nói: “Tại hạ và Thanh Châu Trưởng Sử Lục Đông Lập, Lục đại nhân, cũng có chút giao tình.”

Trong lời nói ẩn chứa ý cảnh cáo.

Là trưởng tử Thôi gia, hắn thực ra biết trong triều có một cơ quan tên là Khâm Thiên Giám, có sức uy hiếp nhất định đối với những kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ.

Trương Cửu Dương nghe vậy cười lớn một tiếng, nói: “Thôi công tử, mấy ngày trước lệnh tôn có tìm bần đạo xem quẻ, hỏi ta sản nghiệp Thôi gia nên truyền cho nam nhi nào.”

Thôi đại công tử cười khổ nói: "Chuyện này tại hạ biết, đạo trưởng hẳn là đã nói tốt cho đệ đệ ta, bởi sau khi trở về, phụ thân đã chọn nó."

Trương Cửu Dương lắc đầu cười cười, nói một câu khiến hắn không hiểu ra sao.

"Bần đạo nói với lão gia, cả hai nam nhi đều không thích hợp."

Không đợi đối phương kịp nói gì, Trương Cửu Dương đã phất tay áo rời đi, bóng hình nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Thôi đại công tử rũ người ngồi phịch xuống ghế, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

...

Trương Cửu Dương rời khỏi Thôi Phủ, ngoảnh đầu nhìn lại tòa phủ đệ rộng rãi bề thế, dường như đã thấy trước cảnh suy bại của Thôi Phủ vài tháng sau.

Thôi đại công tử dã tâm ngút trời, muốn dẫn dắt Thôi gia ngày càng lớn mạnh, tiếc là đã đứng sai phe.

Triều đình đấu đá, đứng sai phe là bị đào thải. Chẳng bao lâu sau khi Thanh Châu Trưởng Sử Lục Đông Lập sụp đổ, Thôi gia nhìn như một thế lực khổng lồ cũng chẳng qua chỉ là vật hy sinh bị vạ lây.

Thật đáng thương cho tâm huyết cả đời của Thôi lão gia tử, gây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ này, thoáng chốc đã đổ sông đổ biển.

Đây cũng là lý do vì sao trước đó Trương Cửu Dương lại nói với Thôi lão gia tử rằng, cả hai nam nhi của lão gia đều không được.

"Người đời đều biết thần tiên tốt,

Duy có công danh quên chẳng được!

Tướng soái xưa nay giờ nơi nao?

Nấm mồ hoang một đống cỏ úa.

Người đời đều biết thần tiên tốt,

Chỉ vàng bạc quên chẳng được!

Suốt ngày chỉ hận chứa không nhiều,

Đến khi nhiều quá mắt nhắm rồi."

Hắn khẽ ngâm nga bài 《Hảo Liễu Ca》, trong lòng chợt dâng lên bao cảm xúc khó tả, dường như thấy đế vương tướng soái thành xương trắng, vạn lượng gia tài hoá hư không.

Đông qua xuân đến, nóng lạnh không ngừng.

Chỉ có vầng trăng sáng trên đầu, năm này tháng nọ, vẫn sáng mãi cùng thế gian.

"Cửu ca, huynh đừng lo lắng."

A Lê dường như cảm nhận được tâm cảnh hắn thay đổi, níu lấy tay hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “A Lê đã chết một lần rồi, sẽ không chết nữa đâu.”

"A Lê sẽ luôn ở bên cạnh huynh."

Trương Cửu Dương sững người, rồi bật cười ha hả, xoa đầu nàng. Hắn vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo như chuông bạc kia.

"Cửu ca, hay là huynh cũng chết sớm đi, như vậy huynh sẽ không già đi đâu~"

Bốp!

Nụ cười của Trương Cửu Dương tắt ngấm, hắn gõ mạnh lên đầu nàng một cái.

"Phỉ phỉ phỉ! Đồng ngôn vô kỵ, Tam Quang trên cao chứng giám, xin đừng chấp kẻ tiểu hài."

A Lê lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi chui tọt vào trong Âm ngẫu, miệng lẩm bẩm.

"A Lê mới không phải trẻ con."

"A Lê đã tám tuổi rồi đó~"

...

Bạn đang đọc [Dịch] Thần Phật Chính Là Ta của Độc Cô Hoan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    15d ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!